(*) Đây là hai câu đầu trong bài từ nổi tiếng được viết theo điệu Mô Ngư Nhi của Nguyễn Hiếu Vấn, tương tự như hai câu đầu trong bài Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu của ông: “Hỏi thế gian tình là chi, mà sao hẹn thề sinh tử?”
Keng keng, cạch cạch, chát chát…
Những tiếng gõ lách cách liên tục phát ra từ trong ngôi lầu Liên Hoa vân cát tường, người Lý Liên Hoa dính đầy mạt gỗ, hắn đang chăm chú đánh bóng chỗ tường vừa sửa xong, sau đó quét thêm một lớp sơn. Tòa lầu gỗ vốn dĩ rất rộng rãi, lúc này lại đầy mạt gỗ, giẻ lau, đinh sắt, trông khá bừa bộn.
Ngoài cửa số có tiếng chim vang lên thánh thót, hắn ló đầu nhìn ra, thấy một con chào mào. Con chim đậu lại trong giây lát rồi tung cánh bay đi. Lúc này, tiết trời đã vào cuối thu, chỉ cần thêm chút thời gian nữa thì đến cả tiếng chim sẻ ríu rít cũng khó mà nghe thấy.
- Lý Tiểu Hoa! Nhanh lên, nhanh lên!
Có người đã lôi ghế của hắn ra ngoài cửa ngồi ăn gà quay một cách khoan khoái. Con gà quay vàng ruộm óng ánh dưới ánh nắng cuối thu khiến người ta thèm chảy nước miếng. Chưa nói người đó còn lôi cả bàn của Lý Liên Hoa ra, trên bàn đặt một bình rượu vô cùng nổi tiếng, có tên là “Bồ Đào”. Kẻ đã lôi cả ghế cả bàn ra để đặt bình rượu mà lại chỉ rót duy nhất một ly đương nhiên chính là đại công tử của nhà họ Phương nổi danh trên giang hồ, Phương Đa Bệnh.
Đừng coi thường con gà quay và bình rượu này của y. Nghe nói con gà quay kia được lai giữa gà Tuyết Sơn và gà Lô Hoa, sau khi quết thêm mật ong và mười mấy loại gia vị thần bí, người ta mới nướng nhỏ lửa bằng gỗ dâu. Còn bình rượu kia là cống phẩm của Tây Vực mà triều đình đã ban cho Phương gia. Phương Đa Bệnh mang theo hai thứ của ngon vật lạ này tới thăm bạn hiền, nhưng đương nhiên của ngon vật lạ đều chui vào dạ dày y, y chẳng qua chỉ đến mượn bàn ghế của Lý Liên Hoa mà thôi.
- A…
Lý Liên Hoa đang ngắm chim sẻ, nghe vậy liền quay đầu lại. Nhìn con gà quay lúc này đã bị gặm nham nhở, hắn vô cũng tiếc nuối lên tiếng:
- Sắp xong rồi, vốn dĩ ta cũng đói, nhưng nhìn thấy con gà của ngươi bỗng nhiên lại không thấy đói nữa.
Phương Đa Bệnh cắn một miếng đùi gà rõ to, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, hỏi:
- Sao lại không đói nữa?
Lý Liên Hoa thở dài.
- Nếu ngươi mang đến một còn gà còn nguyên thì không nói làm gì. Còn cái con gà này chẳng khác nào bị chó gặm, ai còn muốn…
Lần này Phương Đa Bệnh lại không hề tức giận, y cười hì hì tiếp tục uống rượu.
- Vậy sao? Từ lâu ta đã biết không thể nào tin được lời nói của Lý Tiểu Hoa.
Lý Liên Hoa lại thở dài.
- Ngươi thông minh hơn rồi đấy.
Phương Đa Bệnh uống xong hớp rượu liền chép miệng.
- Năm ngày nữa là tới hôn lễ của Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn, Phương gia cũng nhận được thiệp mời nên Phương đại công tử ta phải đi tặng lễ. Liên Hoa, ngươi có đi không? Tiểu cô nương họ Tô hay liếc ngươi chắc chắn sẽ có mặt ở đó. Mà ta chắng thể nào hiểu nổi, luận về tướng mạo, bổn công tử tuấn tú hơn ngươi; luận về phong thái, bổn công tử nho nhã hơn ngươi; luận về phong độ, bổn công tử cũng hơn hẳn ngươi, lại còn không giả ngây giả ngô lừa người, luôn trung hậu thật thà đáng tin đáng mến. Vậy mà tại sao bao nhiêu tiểu cô nương lại cứ liếc mắt đưa tình với ngươi chứ? Thật là kỳ lạ…
Lý Liên Hoa khẽ giũ mạt gỗ trên ống tay áo, mỉm cười.
- Bởi vì ta nổi tiếng hơn ngươi.
Phương Đa Bệnh suýt nghẹn miếng gà trong miệng, trợn tròn mắt.
- Điều này thì đúng thật… Việc ngươi nổi tiếng hơn bổn công tử cũng là một chuyện thật kỳ lạ…Liên Hoa chết giẫm! Tốt nhất là năm ngày sau ngươi phải theo ta tới hôn lễ, đây là ý của lão gia nhà ta. Nếu ngươi không đi, ta sẽ trói ngươi lôi đi.
Lý Liên Hoa ngạc nhiên nhìn y.
- Ý của lão gia nhà ngươi?
Phương Đa Bệnh liếc mắt nhìn hắn.
- Ngươi còn không hiểu sao?
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Đương nhiên là chẳng hiểu gì cả.
Lão gia của nhà họ Phương thân phận cao quý, có quan hệ rất mật thiết với quan lại trong triều, tuy nhiên lão không hề quan tâm tới chuyện trên giang hồ.
- Ngươi quên rồi sao? Ta có một người dì rất xinh đẹp, cũng rất thích ngươi…- Phương Đa Bệnh cười hì hì. – Lần trước được ngươi khám bệnh cho, hại dì miệng nôn trôn tháo suốt ba tháng liền, nhưng dì vẫn không hề trách ngươi.
Lý Liên Hoa thốt lên kinh ngạc:
- A…
Phương Đa Bệnh từ tốn nói:
- Lão gia nhà ta lo dì ấy không còn ít tuổi nữa, lại hiếm khi thấy dì thầm thương trộm nhớ ai, bởi vậy mới có ý muốn người làm trượng phu của dì. Lần này Tiêu Tử Khâm tổ chức hôn lễ, nể mặt y nên lão gia nhà ta cũng sẽ tham dự. Bởi vậy, lão gia muốn ta lôi ngươi tới để ông ấy xem mặt.
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Như thế không được, không thể được.
Phương Đa Bệnh không để ý lời phản đối của hắn, tiếp tục ăn gà uống rượu.
- Dì của ta tuy hay làm dáng, lại vô duyên nữa, nhưng quả thực rất đẹp…
Lý Liên Hoa lắc đầu, rồi bỗng nhiên mỉm cười.
- Thực ra, ta sẽ tham dự hôn lễ của Tiêu…đại hiệp, nhưng không phải là để làm trượng phu của dì ngươi.
Phương Đa Bệnh hơi bất ngờ, y đặt ly rượu xuống.
- Ngươi sẽ đi?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:
- Không những đi, mà còn tặng lễ rất hậu.
Phương Đa Bệnh nhìn hắn từ đầu tới chân rồi hỏi:
- Thật sao?
Lý Liên Hoa gật đầu.
- Thật.
Phương Đa Bệnh nói:
- Có quỷ mới tin lời ngươi.
***
Tiểu trúc Dã Hà, sườn núi Bách Thảo, Biển Châu.
Bây giờ đã là cuối thu, trên ngọn Tiểu Thanh cây cỏ đã ngả màu vàng, gió lùa lạnh lẽo. Sắp tới hôn lễ nên không khí cũng có vài phần náo nhiệt, dầu vậy vẫn chẳng thể xua đi chút tiêu điều phảng phất đó đây. Mấy làn khói đen hòa theo gió, mang theo tàn tro của vàng mã vừa đốt bay lên cao. Thoảng trong gió vừa có mùi khói, mùi đất, lại vừa có cả mùi cỏ, khiến người nào ngửi thấy cũng biết ngay có người mới đi viếng mộ.
Dưới bóng chiều tà, cách không xa tiểu trúc Dã Hà trên núi Tiểu Thanh có một bãi đá, nơi đó có một hồ nước rất sâu, bên cạnh hồ có tấm bia đá dựng trước một ngôi mộ đất. Trước tấm bia, những tờ vàng mã đang cháy dở theo gió bay lên, khói cũng chưa tan hết. Có hai người một nam một nữ yên lặng, song vai quỳ trước mộ, dường như cả hai đã quỳ ở đó rất lâu rồi. Nam nhân mặc áo bào tím, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sáng ngời. Nữ nhân mặc áo trắng làm tôn thêm vóc dáng thước tha, tóc nàng búi cao, không đeo bất kỳ trang sức vàng bạc nào, chỉ gài một đóa hoa trắng trên búi tóc. Đó chính là chủ nhân của hôn lễ sẽ được tiến hành trong năm ngày nữa: Tử Bào Tuyên Thiên Tiêu Tử Khâm và hồng nhan tri kỷ của Lý Tương Di – Kiều Uyển Vãn. Hôm nay, họ đi viếng mộ Lý Tương Di. Đây là ngôi mộ chôn quần áo và di vật của hắn. Cả hai đã quỳ trước mộ nửa canh giờ, im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bảy chữ “Chí hữu Lý Tương Di chi mộ” trên tấm bia.
- Nhanh thật…đã mười năm rồi…- Quỳ một hồi lâu, Kiều Uyển Vãn mới nói thật chậm rãi. – Đã mười năm rồi.
Gương mặt của nàng đậm nét đoan trang, tuy không có vẻ đẹp vô cùng kiều diễm nhưng lại toát lên nét thuần khiết dịu dàng. Giọng nói của nàng không thể hiện rõ đang buồn hay vui, mà đem lại cho người nghe một cảm giác mông lung khó nắm bắt. Tiêu Tử Khâm từ từ đứng dậy, phủi phủi quần áo:
- Mười năm qua, ta và muội không làm gì có lỗi với hắn cả.
Kiều Uyển Vãn gật đầu, nhưng vẫn quỳ trước mộ Lý Tương Di. Nàng nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì. Tiêu Tử Khâm đưa tay đỡ nàng dậy, rồi hai người chậm rãi đi về phía tiểu trúc Dã Hà.
Tiêu Tử Khâm và Lý Tương Di quen biết nhau mười hai năm trước, năm đó Lý Tương Di mười sáu tuổi, Tiêu Tử Khâm hai mươi hai tuổi. Lúc này, Địch Phi Thanh chưa sáng lập Kim Loan Minh nên giang hồ rất yên ổn. Y và Lý Tương Di cùng Đan Cô Đao, người sau này trở thành Nhị môn chủ của Tứ Cố Môn kết nghĩa huynh đệ, thường cùng nhau ngao du sơn thủy, uống rượu đấu võ. Sau đó Địch Phi Thanh gieo họa cho giang hồ, Lý Tương Di không những võ công cái thế mà tài trí cũng hơn người, nên ảnh hưởng trên giang hồ ngày càng lớn. Tiêu Tử Khâm và Đan Cô Đao dần trở thành cánh tay trái phải cho vị tiểu huynh đệ của mình. Mấy năm sau, Đan Cô Đao tử trận trong trận chiến ở Tùng Lâm, Lý Tương Di rơi xuống biển mất tích, Tứ Cố Môn nổi danh ngày nào cũng tan rã. Tất cả những dư vị đắng cay chua chát đó, ngoài y ra còn ai biết chứ.
Y dìu Kiều Uyển Vãn vào trong tiểu trúc Dã Hà. Trong phòng đã được bài trí lung linh lộng lẫy, khác hẳn cảnh tiêu điều ở bên ngoài. Tiêu Tử Khâm nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Kiều Uyển Vãn, rồi bỗng nhiên hỏi:
- Muội vẫn chưa quên được hắn sao?
Kiều Uyển Vãn hơi rùng mình, một lúc sau mới nói khẽ:
- Muội không biết.
Tiêu Tử Khâm không cảm thấy bất ngờ, y quay lưng lại, chắp tay đứng cạnh cửa sổ. Gió núi thổi quần áo y bay phần phật, Kiều Uyển Vãn nói khẽ khàng sau lưng y:
- Muội chỉ biết là đã có lỗi với huynh ấy.
- Gả cho ta đi. – Tiêu Tử Khâm nói. – Sẽ có một ngày muội quên được hắn, muội cũng không làm gì có lỗi với hắn cả.
Kiều Uyển Vãn mỉm cười.
- Muội đã đồng ý lấy huynh rồi. Ừm! Chúng ta không làm gì có lỗi với huynh ấy cả.
Tiêu Tử Khâm quay người lại, ôm vai nàng.
- Muội là một nữ tử phóng khoáng, không cần phải để ý người ngoài nói gì. Năm ngày nữa, ta muốn tất cả mọi người trên thế gian đều biết rằng, đời này kiếp này, ta và muội sẽ sống bên nhau tới lúc đầu bạc răng long, quyết không rời xa.
Kiều Uyển Vãn gật đầu, chậm rãi bước tới cạnh cửa sổ, dựa đầu vào vai y. Ở bên ngoài, trong bóng chiều tà, hoa cỏ như được nhuộm một màu vàng, khiến cho phong cảnh trở nên hài hòa, ấm áp.