41

Trên bàn ăn, tôi vẫn luôn gắp đồ ăn cho Từ Hành Chi, chăm sóc anh từng chút một. Ba mẹ, cùng chị gái, anh trai và em trai đều nhìn Từ Hành Chi với vẻ mặt không mấy thiện cảm. 

Tôi khẽ giọng nhỏ nịnh nọt với Từ Hành Chi:

[Chồng à, anh thử món này đi, cái này ngon lắm đó.]

[Chồng à, anh thật giỏi đã ăn hết đồ mà em gắp cho anh rồi.]

Mẹ tôi lên tiếng: 

[Chu Giai Giai, con đang làm gì vậy? Hành Chi đâu phải người khuyết tất, con giống như bà vú già đang chăm sóc thằng bé vậy.]

Em trai tôi cũng nói: 

[Đúng vậy, chị ơi ở nhà chị là đại tiểu thư, còn sau khi kết hôn rồi thì lại như kẻ hầu vậy. Nếu không hạnh phúc, thì hãy chuyển về nhà sống đi.]

Còn anh trai và ba tôi thì không nói gì, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm về phía Từ Hành Chi. 

Tôi rưng rưng nước mắt, run rẩy nói xin lỗi với anh: 

[Em xin lỗi chồng, anh đừng giận nữa…tất cả đều là lỗi của em…em không nên gắp đồ ăn cho anh,…em…khi về nhà em sẽ tiếp tục quỳ trên ván giặt đồ…Xin anh đó…]

Anh nhìn tôi một cái với ánh mắt lạnh lùng. 

Sau đó tôi e dè liếc nhìn anh một cái, lo lắm nắm chặt đôi đũa, và nước mắt rưng rưng. 

Tôi khẽ nói với mọi người: 

[Ba mẹ, anh, chị, em trai… con rất tốt…thật sự rất hạnh phúc. Hành Chi không có làm tổn thương con, cũng không ngược đãi con đâu ạ, còn về vết thương trên tay cũng là do con tự va phải, thật mà…]

Từ Hành Chi nhíu mày, anh nắm lấy cổ tay tôi và kéo áo lên kiểm tra, những vết bầm tím này là do tôi cố tình tạo ra lúc trước khi trở về nhà. 

42

Tôi vội vàng rụt tay ra và giấu sau lưng. 

Anh hỏi:

[Làm sao bị như vậy]

Tôi liếc anh một cái rồi cắn môi trả lời: 

[Em không cẩn thận nên va phải thôi.]

Nói xong, tôi lại vội liếc nhìn ba mẹ mình một cái:

[Thật đó ạ, sự thật là con tự mình không cẩn thận va phải thôi.]

Ba mẹ và mấy người khác đã vây quanh tôi, bọn họ còn kéo tôi về một bên ghế sofa nữa.

Còn Từ Hành Chi thì bị gạt ra bên ngoài. 

Ba tôi lấy điện thoại ra và gọi cho ba mẹ chồng tôi. 

Mẹ tôi thì vành mắt đỏ hoe rồi bà ấy xoa rượu thuốc lên cho tôi. 

Chỉ có chị gái nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, và hỏi tôi bằng khẩu hình. 

Tôi nháy mắt với chị ấy, khiến chị nhìn tôi một cách ngao ngán. 

Và ở bên đó, anh trai và em trai tôi đã lao tới rồi giơ nắm đấm mà đánh Từ Hành Chi… 

43

Tôi đứng bên cạnh mà sốt ruột không yên, thật sự là tôi không dám tiến lên đánh vài cái!

Tôi hét lớn:

[Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!]

Bên này không được, vậy thì đổi sang hướng khác để hét. 

Đợi đến khi Từ Hành Chi bị thâm tím mặt mũi, ba tôi mới lên tiếng: 

[Thằng cả, thằng út hai con đang làm cái gì vậy! Hành Chi là người nhà của chúng ta mà!]

Anh trai và em trai tôi cuối cùng dừng tay, thì ba mẹ chồng cũng đã tới. 

Tôi rưng rưng nước mắt, đứng chắn trước mặt Từ Hành Chi: 

[Con không cho phép mọi người đánh Hành Chi! Nếu mấy người muốn đánh thì hãy đánh con đi!]

Nói xong, tôi quay người ôm chặt Từ Hành Chi, người đang lau vết máu ở khóe miệng, và vừa khóc lóc vừa xin lỗi anh: 

[Chồng à, xin lỗi anh…tất cả đều là lỗi của em, là em đã hại anh…nếu không phải do em thì anh đã không bị đánh, huhu…chồng ơi…]

Đầu tôi còn đập vào vết thương của anh nữa, khiến anh đau đớn mà kêu lên một cái. 

44

Mẹ chồng vội hỏi: 

[Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Giai Giai, sao con lại khóc… đừng khóc nữa.]

Ba chồng lên tiếng: 

[Có phải thằng chết tiệt này đã bắt nạt con không? Con nói đi, ba sẽ đánh chết nó.]

Tôi tiếp tục chắn trước mặt Từ Hành Chi, rồi ra sức lắc đầu:

[Đừng…đừng mà ba mẹ, con cầu xin hai người đấy…đừng đánh Hành Chi nữa…vết thương trên người con thật sự không phải do anh đánh đâu…mà là do con tự mình không cẩn thận va phải thôi.]

Mẹ tôi tức giận nói: 

[Con đừng bao che cho nó nữa, tự mình va phải mà có thể thành ra như vậy sao? Mẹ đã nuôi con 23 năm rồi, sao chưa từng thấy con bị vết thương như thế này?]

Ba mẹ chồng vội vã chạy đến xem vết thương trên tay tôi, nhưng tôi đã cố gắng lùi về phía sau. 

Sau đó, Từ Hành Chi đã đỡ lấy eo tôi, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh đang nhìn tôi. Gương mặt bị bầm tím giống như heo, không còn vẻ cao quý và đẹp trai của thái tử gia lạnh lùng ở Kinh Thị nữa mà chỉ còn sự nhếch nhác. 

Anh nhìn tôi, có vẻ như còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hỏi: 

[Còn va phải chỗ nào khác không?]

Tôi ngập ngừng rồi trả lời:

[Hết rồi.]

Sau đó, anh bị mẹ chồng tát cho vài cái tát thật mạnh…. 

45

Tôi bị ba mẹ ép ở lại nhà. 

Từ Hành Chi không thừa nhận là anh đã đánh tôi, mà tôi thì cũng không thừa nhận là anh đã đánh mình. 

Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng chúng tôi đang nói dối. 

Ba mẹ chồng đã uy hiếp Từ Hành Chi một trận, rồi xin lỗi ba mẹ tôi, còn ba mẹ tôi thì khoan dung bảo chỉ cần sửa sai là đc. 

Sau đó ba mẹ chồng trở về trước, tôi ở lại nhà mẹ đẻ và Từ Hành Chi cũng muốn ở lại. 

Em trai tôi hỏi: 

[Chị tôi về nhà mẹ đẻ ở, anh ở lại đây làm cái gì?]

Thì anh trả lời: 

[Bọn anh là vợ chồng.]

[Nhưng anh đã đánh chị tôi!]

[Cậu có bằng chứng không? Chị cậu nói là tự mình va phải đấy. Chị cậu còn xin tôi ở lại cơ mà.]

Ngay khi anh nói xong, tôi cảm thấy được có một ánh mắt nóng ran từ phía sau lưng đang nhìn mình. 

Tôi quay lại nhìn anh một cái, rồi cúi đầu khẽ nói: 

[Hành Chi à, em nghĩ có lẽ bát tự của chúng ta không hợp nhau đâu, mặc dù em rất muốn ở bên anh nhưng anh luôn vì em mà bị tổn thương, nên trong lòng em cảm thấy rất áy náy. Anh cho em một chút thời gian đi, để em có thể xoa dịu nỗi áy náy này trong lòng mình có được không?]

Anh gật đầu và bảo:

[Được thôi.]

Sau đó tôi liền mỉm cười với anh.

Tôi thật sự không chịu nổi cái tên cuồng kiểm soát này nữa rồi, sống dưới ánh mắt của anh suốt 24h hàng ngày, cảm giác đó là gì nhỉ?

Thật sự rất ngột ngạt, tôi muốn được tự do. 

Sau đó anh nói: 

[Anh sẽ đợi em một tiếng ở dưới lầu, xong rồi thì xuống giúp anh bôi thuốc nhé.]

Nói xong, anh chẳng thèm nhìn thằng em trai tôi đang đứng canh cầu thang với ánh mắt hung dữ, mà quay người đi về phía ghế sofa. 

Em trai tôi tức giận đến mức giơ tay lên định đánh anh tiếp.

Thế nhưng anh giữ chặt nắm đấm của thằng bé, rồi nói với giọng điệu bình tĩnh: 

[Em vợ à, anh nói lại lần nữa, anh không hề động vào một ngón tay tay của chị gái em đâu. Vừa nãy nhà mấy người vừa đánh anh một trận, anh cũng chấp nhận rồi. Nhưng nếu em còn định động tay động chân nữa, thì đừng trách anh không nể mặt.]

46

Tôi vội kéo thằng em lên lầu, vừa vào trong phòng, cả ba người họ đã khoanh tay, rồi nhìn tôi chằm chằm. 

Tôi vội lấy điện thoại của chị gái ra: 

[Lẹ lên, đưa cho em nghịch một chút đi…em chịu đựng muốn chết rồi.]

Lấy được điện thoại, tôi vội bật bật người dậy, và nằm thẳng đuột trên giường vui vẻ lướt web. 

Sau đó cả ba người họ đều lặng lẽ lấy điện thoại ra nghịch.

Chị gái đá vào người tôi một cái: 

[Giờ thì sao, bây giờ em định làm gì? Ly hôn à?]

[Ly hôn á? Sao có thể chứ? Em phải khiến anh ấy sống không bằng chết!]

Chủ yếu là tôi cũng không dám nhắc đến việc đó nữa, Từ Hành Chi cái tên biến thái chết tiệt này, tôi chỉ dám thỉnh thoảng lừa anh một vố mà thôi. 

Đó chỉ là những vết thương ngoài da, nếu như anh muốn xử tôi thì chắc chắn tôi sẽ mất tay hay mất chân rồi. Cần gì phải như vậy chứ. 

Bọn họ nhìn tôi với ánh mắt có chút khinh bỉ. 

Tôi lập tức giận dữ nói: 

[Em không phải là đứa yêu đương mù quáng đâu!

[Mấy người yên tâm đi, em chỉ đang giả vờ bị anh ấy làm cho mê mẩn thôi.]

[Đây chính là một phần trong kế hoạch của em.]

[Mấy người đừng nói nữa, em có suy tính riêng của mình mà.]

47

Tôi đã tìm kiếm weibo của Trần Cẩm Ngôn, hiện tại cậu ta đã trở lại với công việc rồi, vẫn còn cơ hội và tài nguyên. 

Chỉ là không biết Từ Hành Chi còn có kế hoạch hay mục đích gì không thôi. 

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt đầy toan tính của anh chắc hẳn là muốn cho Trần Cẩm Ngôn một ít tài nguyên, nhưng lại muốn kiểm soát cậu ta trong lòng bàn tay. 

Tôi lướt nghịch điện thoại một lúc, nhìn đồng hồ rồi trả điện thoại lại cho chị gái, và cầm hộp thuốc xuống lầu. Lúc này, Từ Hành Chi đang ngồi cô đơn một mình trên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Sau khi suy nghĩ một lúc, trước đây mỗi lần anh đến nhà tôi, đâu có lần nào không được chào đón như minh tinh chứ. Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần, dùng tăm bông thấm thuốc khử trùng, rồi chấm mạnh lên vết bầm của anh. 

Anh rên lên một cái, rồi mở mắt ra. 

[Xin lỗi anh, chồng à.]

Anh vuốt ve gương mặt của tôi và khẽ hỏi: 

[Em thật lòng chứ?]

Tôi vội gật đầu, muốn ôm anh, trao cho anh một cái ôm ấm áp nhất trên đời. 

Thế nhưng anh lại ghì chặt cơ thể tôi lại và nói: 

[Mấy lời xin lỗi sau này không cần phải nói nữa, anh thích dùng hành đồng để chứng minh hơn.]

Nói xong, anh như muốn nuốt trọn tôi vào bụng, đè tôi xuống ghế sofa và hôn… 

Tôi nghi ngờ kiếp trước của anh chính là một chú cún Teddy. 

48

Trong bữa tối, Từ Hành Chi bị cả gia đình tôi hoàn toàn ngó lơ. Để tránh tôi lại thấp kém bám riết lấy anh, mẹ đã kéo tôi ngồi xuống chỗ mà ba hay ngồi, còn bà ấy thì ngồi bên cạnh tôi. 

Từ Hành Chi ngồi ăn với vẻ mặt vô cảm, tôi vài lần liếc nhìn anh với ánh mắt đầy thương hại. 

Sau đó, tôi lại giả vờ như cùng gia đình hòa thuận vui vẻ. 

Buổi tối, chúng tôi tắm xong, tôi lại giúp anh bôi thuốc, nhìn gương mặt ngốc nghếch như đầu heo của anh, khiến trong lòng tôi hơi xót xa. 

Đáng tiếc là, khi anh nhất quyết kéo tôi lại để mukbang, và cả quá trình tôi đều nhắm chặt mắt lại. 

Anh hỏi tôi: 

[Em nhắm mắt làm gì vậy?]

[Chê anh xấu à?]

[Đây chẳng phải đều do em hại sao?]

49

Tôi cất giọng khẽ, vẻ mặt đầy tội nghiệp nói: 

[Em đã xin lỗi rồi mà, chồng ơi, anh không thể tha thứ cho em sao?]

Anh sửng sốt rồi không nói gì nữa. 

Tôi cắn môi, rồi nói với vẻ khó xử:

[Dáng vẻ hiện tại của anh cứ như một người khác vậy, khiến em cứ thấy như mình đang lén ăn vụng sau lưng chồng ấy. Tiêu chuẩn đạo đức của em rất cao đấy, cho nên không thể chấp nhận được.]

Nói xong, tôi nhắm mắt lại: 

[Nhưng để khiến anh thoải mái, em lại không thể không chấp nhận nên chỉ có thể nhắm mắt lại mà thôi.]

Anh khẽ cười một cái, rồi bắt đầu hôn tôi, khi hôn đến vành tai tôi anh lại đột nhiên cắn một cái. Cảm giác đau đớn khiến tôi phải mở mắt ra, hoảng hốt nhìn anh.

Giọng nói anh khàn khàn:

[Đừng nhắm mắt…hãy nhìn anh đi.]

Trong lòng tôi lặng lẽ rơi nước mắt, thực ra là tôi không muốn nhìn vào một gương mặt giống như đầu heo thôi… 

50

Sau vài ngày ở nhà ba mẹ đẻ, cuối cùng chúng tôi cũng trở về nhà. Trong mấy ngày đó, anh không dám gọi tôi dậy sớm để cùng anh đến công ty nữa. 

Cuối cùng tôi cũng được thoải mái nghịch điện thoại, chơi ipad ở nhà rồi. Còn về phía Trần Cẩm Ngôn, tôi đã để chị gái bồi thường cho cậu ta một khoản tiền. 

Trời ạ! 

Sau này có duyên thì sẽ gặp lại thôi. 

Sau khi về nhà, tôi trở lại trạng thái bị giám sát mỗi ngày. Nhưng Từ Hành Chi đã trả lại điện thoại cho tôi, dù anh đã cài phần mềm giám sát rồi, anh còn trắng trợn nói cho tôi biết điều đó. 

Anh nói: 

[Giữa vợ chồng với nhau thì phải thành thực, không thể có bí mật, chắc em sẽ không giận chứ?]

Tôi nhìn anh cười híp mắt, rồi ôm lấy cổ anh nhìn vào gương mặt đẹp trai đó, mà hôn anh một cái thật là mạnh.

[Chồng làm gì, em cũng sẽ không giận đâu.]

Sau đó anh xoa đầu tôi. Còn tôi thì ngồi lên đùi anh nghịch điện thoại một lúc, cho đến khi có người gõ cửa tìm anh để kí tên, tôi liền ra ghế sofa nằm chơi.

51

Vào buổi chiều, ngoài cửa truyền đến những tiếng ồn ào, tôi mơ màng tỉnh dậy thì thấy một cô gái khá xinh đẹp đang xông vào phòng làm việc của Từ Hành Chi. Khoảnh khắc đó khiến tôi lập tức tỉnh táo. 

Cô gái đó khóc nức nở, giống như những hạt mưa rơi trên hoa lê trắng: 

[Hành Chi à, em cầu xin anh…đừng phong sát em, em biết mình sai rồi. Anh hãy cho em biết mình đã làm sai ở chỗ nào, sau này em sẽ thay đổi có được không?]

Tôi vội vàng nhắn tin cho mẹ chồng:

[Mẹ ơi, Bạch Sương Sương đã tìm đến phòng làm việc của Hành Chi rồi, nhưng con hơi bị hạ đường huyết, mẹ có thể đến đón con không? Con không muốn làm phiền bọn họ.]

Sau đó mẹ chồng chỉ trả lời một câu:

[Oke!]

Từ Hành Chi liếc nhìn thư ký và bảo vệ, khiến bọn họ giật nảy mình và ngay lập tức định kéo Bạch Sương Sương ra ngoài. 

Tôi vừa bàng hoàng vừa bối rối và đau lòng đứng dậy, ngây người nhìn Bạch Sương Sương rồi run rẩy hỏi: 

[Chồng ơi, cô ấy là ai vậy?]

Bạch Sương Sương:

[Chu tiểu thư à, cầu xin cô…đừng phong sát tôi…tôi thật sự không có quan hệ gì với anh Từ nữa rồi. Tất cả đều do tôi muốn ké fame, muốn cố tình cọ nhiệt với anh ấy để kiếm chút danh tiếng.] 

Tôi lùi một bước trong sự bất ngờ, cơ thể loạng choạng như sắp ngã khuỵu:

[Cô…các người đã ngủ với nhau rồi à?]

Bạch Sương Sương sững sờ một lát.

Còn Từ Hành Chi thì đứng hẳn dậy, cơ thể cao lớn của anh bước đến bên cạnh đỡ lấy tôi, và nhíu mày hỏi: 

[Em làm sao thế?]

Hai mắt tôi ngấn lệ: 

[Anh…anh còn hỏi em làm sao à? Từ Hành Chi à, tình yêu của em không phải để anh lãng phí như vậy đâu.]

Anh hít một hơi thật sâu: 

[Nói tiếng người đi.]

52

Tôi ôm ngực nói: 

[Anh lại chửi em không phải người sao? Anh vì một người phụ nữ khác mà chửi em…em, em đã nhìn lầm người rồi, em đã lấy nhầm người rồi…Bao năm tình cảm, rốt cuộc là em đã trao sai người rồi…]

Anh giữ chặt cổ tay rồi kéo tôi đến trước mặt Bạch Sương Sương, và nói với cô ta: 

[Cô nói đi, sau khi tôi và cô chia tay có còn dây dưa gì nữa không?]

Bạch Sương Sương run rẩy nói:

[Không…không có, chúng tôi không có bất kỳ liên lạc nào cả.]

Anh nhìn về phía tôi và hỏi: 

[Em đã tin chưa?]

Thế nhưng tôi cười một cách đau đớn: 

[Chắc em biết đủ rồi, dù sao thì bây giờ anh còn sẵn sàng lừa em mà.]

Anh hít một hơi thật sâu, rồi thì thầm bên tai tôi: 

[Chu Giai Giai à, em nên biết điểm đừng đi.]

Mắt tôi ngấn lệ nhìn anh chằm chằm: 

[Anh không có lỗi sao? Anh vốn không quan tâm đến cảm xúc của em, nên mới để cho cô ấy tung tin đồn tình ái.Trong tim anh vẫn còn nhớ đến cô ấy, em…em…bây giờ em sẽ tác thành cho hai người!]

[Giai Giai!]

Tôi đẩy anh một cái, rồi nhân lúc anh đang ngỡ ngàng thì ngã xuống đất. 

Vừa hay đúng lúc ba mẹ chồng đẩy cửa bước vào. 

53

[Từ Hành Chi, mày đẩy Giai Giai làm cái gì thế?!]

Mẹ chồng không thương tiếc cầm túi xách ném vào người anh. 

Anh vừa bị đập trúng vừa cố gắng ôm tôi đứng dậy. 

Tôi ôm chặt lấy bụng và nói: 

[Đau quá~]

Anh nhíu mày rồi bảo: 

[Em chịu đựng một chút nhé, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.]

[Không cần nữa.]

Tôi nói: 

[Dù có đau thế nào cũng không bằng nỗi đau trong lòng, nhưng em không trách anh đâu, chồng à. Anh buông em ra đi, hãy đi an ủi Bạch tiểu thư trước, đừng để cô ấy phải buồn.]

Mẹ chồng đi tới, tát mạnh một cái vào mặt Bạch Sương Sương.

Tôi sững sờ, khi thấy Bạch Sương Sương bị đánh, và cảm thấy có chút áy náy. 

Sau đó tôi vội nói: 

[Mẹ ơi, không liên quan đến cô ấy đâu.]

Mẹ chồng chỉ thẳng tay và nói với Bạch Sương Sương:

[Nếu còn xuất hiện trước mặt con trai và con dâu tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo với cô.]

Lúc này Bạch Sương Sương vội ôm mặt và bỏ chạy. 

Từ Hành Cho cũng ôm tôi chạy xuống lầu, tôi thì giống như một cô vợ ngoan, cắn môi liên tục bảo mình không sao. 

54

Tại phòng bệnh, tôi nằm trên giường nhìn ba mẹ chồng đang dạy dỗ Từ Hành Chi. Bọn họ khẳng định là anh đã đẩy tôi, dù tôi có giải thích rằng không phải vậy nhưng bọn họ vẫn không tin. 

Đợi khi hai người họ ra ngoài hỏi bác sĩ tình hình bệnh, tôi nhìn Từ Hành Chi rồi đặt tay lên trán mà cười khổ: 

[Sao họ lại không tin em nhỉ? Chồng à, thật sự không phải anh đẩy em mà.]

Thế mà anh chỉ nhìn tôi một cách trầm lặng và không nói gì. 

Tôi ngoan ngoãn nằm trong lòng anh nói: 

[Chao ôi, anh quá lương thiện đấy. Mỗi lần bị hiểu lầm đều không hé răng nói nửa lời.]

[Xin lỗi nhé, chồng à, anh sẽ không giận chứ?]

Sau đó anh khẽ nói: 

[Không giận.]

Rồi đôi bàn tay với những đường khớp xương sắc nét của anh lấy điện thoại ra, và bắt đầu giải quyết công việc. 

Tôi nhìn một lúc, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Sau đó, tôi lại bị tiếng ồn ào đánh thức. 

Giọng nói mẹ chồng vui mừng thông báo:

[Giai Giai có thai rồi!]

Nói rồi, bà ấy đẩy Từ Hành Chi ra và ôm chặt tôi vào lòng: 

[Vừa nãy thằng nhãi chết tiệt này còn dám đẩy con, chúng ta sẽ không để nó động vào người con nữa.]

Còn ba chồng thì đứng bên cạnh hỏi han: 

[Giai Giai à, con cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn ăn gì không? Muốn thứ gì nào? Nói với ba nhé, ba sẽ đi lấy cho con ngay.]

Tôi hơi ngạc nhiên một chút, rồi lập tức hiểu ra, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. 

Tôi lễ phép nói với hai người họ: 

[Ba mẹ à, con không cần gì cả chỉ cần ba mẹ khỏe mạnh, là con đã cảm thấy mãn nguyện rồi.]

Hai người họ nghe xong lập tức nhìn tôi với vẻ mặt đầy cảm động. 

Tôi quay lại sang nhìn Từ Hành Chi, vừa ngượng ngùng vừa đầy tôn sùng nói: 

[Con có chồng là đủ rồi. Chồng ơi, chúng mình có con rồi.]

Lúc này, anh đã sớm nắm chặt tay tôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play