Bên chiếc ghế dài màu trắng trong công viên, nam sinh nhuộm tóc vàng kéo lấy cánh tay mảnh mai của thiếu nữ yếu đuối, biểu cảm ngập vẻ mất kiên nhẫn. Trên mặt thiếu nữ có sự bất lực, cũng có một chút hoảng sợ, lúc này đang muốn lùi về phía sau, trong miệng nói gì đó.

Mặt trời nóng hừng hực, ở lâu ngoài trời cũng có thể khiến người ta cảm thấy phiền phức, người qua đường liên tục nhíu mày nhìn về bên này, nhưng không có ai tiến lên.

Cánh tay trắng trẻo của thiếu nữ đã sưng đỏ, chiếc váy ngắn trên người cũng đã nhăn nhúm, đôi giày vải màu trắng dưới chân đã in lên vết chân đen khi bị nam sinh kéo về phía trước, rất chật vật.

Trước giờ Tô Tư Doanh không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng dù sao bản thân và Chúc Tuệ Quân đã quen nhau hai đời, cô không thể không quản. Kết quả, còn chưa đợi Tô Tư Doanh chạy tới, người mặc váy trắng đã tới bên hai người kia, một tay đẩy nam sinh ra, một tay kéo Chúc Tuệ Quân ra sau lưng.

Hả? Là đóa hoa trắng?

Nhìn Bạch Dĩ Dung nhỏ bé yếu ớt, không biết lấy đâu ra nhiều sức lực như thế, khi nam sinh kia tới gần thêm lần nữa, trực tiếp đẩy vai hắn ra, khiến hắn loạng choạng, suýt chút nữa ngã ra phía sau.

Tô Tư Doanh đi về phía trước, nghe thấy Bạch Dĩ Dung nói: "Anh có bản lĩnh thì đi tìm mẹ anh mà đòi tiền, đừng ở đây bắt nạt em gái mình."

"Chuyện nhà tao tới lượt mày quản à?" Nam sinh với chân tay gầy guộc còn muốn tiến lên phía trước, Bạch Dĩ Dung nhanh chóng giơ tay lên, tay trái ra sức giữ lấy vai phải của hắn. Nhanh nhẹn tránh đi nắm đấm hắn muốn vung tới, sau đó Bạch Dĩ Dung nhanh chóng quay người vòng ra sau lưng hắn, giữ chặt lấy cánh tay hắn, dứt khoát nhấc hắn lên, giây tiếp theo, đã quật ngã tên đó ra đất.

"Tôi biết anh không còn người nào để giúp đỡ, ngoại trừ người em gái đồng cảm với anh này thì anh chẳng còn gì hết. Nếu anh còn tiếp tục như thế, đợi tới khi đồng cảm cùng tình thân mà Tuệ Quân dành cho anh cạn kiệt, anh nghĩ xem anh còn có thể sống được không."

Tô Tư Doanh ở bên cạnh nhìn tới ngẩn ra, đôi giày cao gót nhỏ nhắn trên chân Bạch Dĩ Dung giẫm lên lưng nam sinh, hai tay nam sinh vẫn bị Bạch Dĩ Dung vặn người đè trên đất, không thể nhúc nhích.

Mẹ kiếp...

Đây nào có phải đóa hoa trắng tóc dài bay trong gió, mà là bá vương khí thế ngút trời.

Chúc Tuệ Quân trang điểm nhạt, nước mắt nơi khóe mắt chầm chậm làm mờ lớp trang điểm, Tô Tư Doanh đưa một tờ khăn giấy tới, nhất thời không biết bản thân nên làm gì.

Đợi nam sinh kia triệt để mất mặt, sau đó mắng chửi rời đi, Chúc Tuệ Quân mới ngồi xổm trên đất khóc lớn thành tiếng, Bạch Dĩ Dung và Tô Tư Doanh cũng ngồi xuống an ủi cô nàng, cô gái nhỏ khóc một lúc, vô cùng lúng túng nói: "Hôm nay là sinh nhật cậu, còn để cậu gặp phải chuyện này, tớ cảm thấy có lỗi với cậu."

Sau khi vận động, khuôn mặt Bạch Dĩ Dung đỏ bừng, cô tiện tay lau mồ hôi trên trán, vén tóc mái sang một bên, cười nói: "Nói gì ngốc thế, đây không phải là chuyện tớ nên làm à?"

Tô Tư Doanh ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, trong lòng vẫn ngập trong những lời cảm thán.

Bạch Dĩ Dung này... vốn dĩ không giống với dáng vẻ khi ở trường.

Không phải cô ta bị tâm thần phân liệt chứ?

Khó khăn lắm mới đợi được Chúc Tuệ Quân ngừng khóc, bỗng gương mặt Bạch Dĩ Dung lại trắng bệch, vùi đầu vào hai cánh tay.

Tô Tư Doanh: "..."

Ai vừa rời đi thế?

Tô Tư Doanh không rõ, nhưng trong lòng Chúc Tuệ Quân lại rất rõ ràng. Trái tim cô nàng ấm áp, kéo Bạch Dĩ Dung dậy, thì thầm bên tai Bạch Dĩ Dung: "Yên tâm đi, chị ấy sẽ không ghét cậu vì chuyện này đâu."

"Ánh mắt chị ấy nhìn tớ không đúng lắm..." Bạch Dĩ Dung lí nhí như tiếng muỗi kêu.

"Không đâu, cậu nghĩ nhiều rồi."

Hai người họ vẫn đang thì thầm nói gì đó, Tô Tư Doanh lúng túng tự đứng lên, nói với Bạch Dĩ Dung: "Sinh nhật vui vẻ."

Bạch Dĩ Dung không còn dáng vẻ bảo vệ bạn bè như ban nãy, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nói, "Cảm ơn..."

Chuyện hôm nay, thật sự vượt xa khỏi kế hoạch ban đầu của cô.

Bạch Dĩ Dung chỉnh tóc mái, rất muốn yên tĩnh, nhưng Tô Tư Doanh ở trước mặt cô, cô không muốn nghĩ tới chuyện yên tĩnh nữa.

Chuyện của Chúc Tuệ Quân, Tô Tư Doanh hiếu kì thì hiếu kì, nhưng cũng không hỏi. Ba người chống đỡ cái nóng, tự xử lí tâm trạng của bản thân, sau đó cùng tới nhà Bạch Dĩ Dung.

Tới nhà giáo viên chủ nhiệm làm khách, Tô Tư Doanh cảm thấy nội tâm của bản thân và Chúc Tuệ Quân đều rất mạnh mẽ. Nhưng suốt cả quá trình hai người làm khách, cô Hứa không hề nhắc một câu tới chuyện học hành, tránh để mất hứng, khiến mọi người bớt đi mấy phần lúng túng, cuộc trò chuyện cũng thoải mái hơn nhiều. Sau khi hóng mát xong, Tô Tư Doanh đưa quà đã được gói ghém cho Bạch Dĩ Dung, đối phương vui vẻ tới nỗi khẽ hé miệng, trên mặt ngập trong ý cười.

Tô Tư Doanh không hiểu tại sao Bạch Dĩ Dung lại vui vẻ tới thế, ban nãy Chúc Tuệ Quân tặng quà, Bạch Dĩ Dung cũng vui vẻ, hơn nữa còn nhảy lên ôm lấy đối phương, nhưng niềm vui hiện tại lại có chút khác biệt.

Còn khác biệt như thế nào, Tô Tư Doanh tự nhận tương đối sáng sạ cũng không nghĩ ra.

Cô Hứa sớm đã chuẩn bị dưa hấu đá giải khát cùng đồ ăn vặt, sau đó tới bếp nấu nướng. Để giáo viên chủ nhiệm nấu cơm, Tô Tư Doanh và Chúc Tuệ Quân có chút đứng ngồi không yên, mặc kệ cô Hứa nhiều lần từ chối khéo, vẫn ở lại trong bếp, giúp đỡ nấu nướng.

Trong kì nghỉ lúc trước, Tô Tư Doanh thường xuyên giúp đỡ việc nhà, cũng thân thuộc với bài trí nơi này. Chúc Tuệ Quân nhìn vào trong mắt, nhưng không có phản ứng ngạc nhiên, dáng vẻ như đã biết từ trước.

Mọi người đều làm việc, người đón sinh nhật cũng không thể ngồi yên, chạy vào trong bếp, nói muốn làm đồ ăn cho bọn họ.

Tiếp xúc với người mới quen biết hơn mười ngày bằng phương pháp này, Tô Tư Doanh có chút không quen, đặc biệt là khi đóa hoa trắng không mặc đồng phục, tóc xõa ra, cô càng cảm thấy không thích ứng.

Trường học không cho phép học sinh xõa tóc, không cho phép học sinh để tóc mái, cho nên thường ngày, Tô Tư Doanh luôn nhìn thấy dáng vẻ buộc tóc mái lên, cột tóc đuôi ngựa của đóa hoa trắng. Bất ngờ nhìn thấy đóa hoa trắng với mái tóc dài rủ xuống cùng tóc mái gọn gàng thuần khiết, cô vẫn có chút khó khăn thay đổi ấn tượng.

Nói thật lòng, đóa hoa trắng thường ngày, còn đơn thuần đáng yêu hơn so với khi ở trường.

Nếu... khi đánh người Bạch Dĩ Dung không bạo lực như thế...

Tô Tư Doanh rửa rau sống, trong lòng nghĩ tới cảnh tượng Bạch Dĩ Dung đánh người ban nãy. Bạch Dĩ Dung ban nãy, thật sự khiến cô giật mình, thậm chí còn bỏ qua sự thay đổi trong cách ăn mặc của Bạch Dĩ Dung.

Vốn dĩ trong lòng cô, đóa hoa trắng hiện tại và đóa hoa trắng biểu cảm vô tội trong ngày đông năm năm sau không có gì khác biệt, kết quả thì sao? Cô được dạy một khóa "Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong" ngay tại chỗ, mục sở thị đóa hoa trắng này quật ngã một người khác giới cao khoảng một mét tám mươi lên mặt đất như thế nào.

Tô Tư Doanh tối tăm nghĩ, Ninh Sóc nói bản thân không giống phụ nữ, tuyệt đối là chưa từng thấy phương diện bạo lực này của đóa hoa trắng.

Thậm chí cô còn nghĩ, người đàn ông ngoại tình một lần chắc chắn sẽ có lần tiếp theo, nếu tương lai đóa hoa trắng kia bị phản bội, liệu có đánh Ninh Sóc một trận hay không?

Nghĩ như thế lại có chút sảng khoái...

Tô Tư Doanh rửa rau sống xong, quay người sang giúp rửa những thứ khác, Bạch Dĩ Dung đang lấy cá trong túi ni-lông ra, đột nhiên nói: "Nghe mẹ nói chị biết nấu ăn, chị có muốn... làm một món chúc mừng sinh nhật em không?"

Lúc nói chuyện, mặt mày Bạch Dĩ Dung cong cong, con cá trong tay vẫn chưa chết hẳn, đang quẫy đuôi, động đậy cơ thể.

Tô Tư Doanh: "..."

Cảnh tượng có lực tấn công quá lớn, có lẽ cô phải bình tĩnh lại một chút.

Cô Hứa và Tô Tư Doanh ở chung nửa tháng, không nói những lời khách sáo đại loại như "Không cần phiền phức", mà nói: "Tư Doanh nấu món cá ngon lắm, có muốn nấu không?"

Nếu giáo viên chủ nhiệm đã lên tiếng, Tô Tư Doanh liền nhanh chóng đáp lời: "Vâng, vậy để em làm cá hấp cho ạ."

Đôi môi Bạch Dĩ Dung cười tới nỗi mím lại, "Em thích ăn cá hấp nhất."

Tô Tư Doanh vội gượng cười, "Vậy thì vừa hay."

Âm thanh vừa dứt, Bạch Dĩ Dung xách con cá đi tới bên thớt, sau đó nhanh nhẹn xử lí. Khi Tô Tư Doanh vẫn đang ngẩn tò te, Bạch Dĩ Dung ngẩng đầu hỏi: "Có cần em khía cạnh không?"

"Không... không cần đâu, tôi tự làm là được."

Tô Tư Doanh lặng lẽ nhận lấy cá đã xử lí xong, rửa sạch, dùng nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn ban nãy ướp cá.

Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đồ ăn đã bày ngập trên bàn. Bố Bạch không ở nhà, cô Hứa vốn dĩ định nấu nướng xong sẽ ra ngoài, cuối cùng Chúc Tuệ Quân và Tô Tư Doanh giữ cô Hứa ở lại, bốn người ngồi ăn cùng nhau.

Cô Hứa cắm nến lên bánh kem, mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật, ước nguyện, cùng nhau thổi nến. Bạch Dĩ Dung làm món sườn xào, màu sắc tươi ngon, hương vị thơm nức, Tô Tư Doanh rất thích ăn sườn xào chua ngọt, sau khi ăn cơm, đôi đũa vô thức đưa tới đĩa sườn.

Bạch Dĩ Dung nhìn thấy, khẽ cười lên, không nói gì, nhưng trong lòng rất vui, đôi đũa trong tay hướng về đĩa cá hấp.

Chúc Tuệ Quân nhìn cảnh tượng trước mắt, ra sức khen tay nghề của ba vị đầu bếp, nhưng không ăn cá và sườn.

Tô Tư Doanh nhìn đĩa sườn rất nhiều, cũng không kiêng dè gắp thêm mấy miếng. Cô không ngờ Bạch Dĩ Dung nấu nướng cũng không tệ, vốn tưởng rằng người này là công chúa nhỏ, đóa sen trắng mười ngón tay không chạm nước, nhưng những ấn tượng trước hôm nay gần như đã xoay chuyển.

Bữa cơm này rất tự nhiên, ăn cơm xong mọi người cùng nhau dọn dẹp bát đũa, nhìn không giống sinh nhật, mà giống như bạn bè thân thiết cùng nhau ăn bữa cơm.

Từ sau ngày trùng sinh, Tô Tư Doanh chưa từng ăn bữa cơm nào ấm áp như thế. Quan hệ thân thích của gia đình cô luôn không nóng không lạnh, rất ít khi tụ tập ăn uống, mà ở nhà, vì tính cách của mẹ, bữa cơm của cả nhà cũng rất ít tiếng nói cười, hiếm khi cảm nhận được cảm giác ấm áp lúc ăn cơm.

Tóm lại, ngày hôm nay tương đối vui vẻ, ba cô gái ăn no xong, dự định đi dạo phố, nhưng nhìn cảnh nóng nực bên ngoài, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ này. Ba người ngồi ra sô-pha ăn đồ lạnh cùng đồ ăn vặt, vô cùng tiêu diêu nhàn nhã, tới 5 giờ chiều, Tô Tư Doanh và Chúc Tuệ Quan mới tạm biệt ra về.

Trước khi rời đi, lần đầu tiên Bạch Dĩ Dung hỏi số điện thoại của Tô Tư Doanh. Sau khi trùng sinh, Tô Tư Doanh không dùng điện thoại, càng không nhớ tới số điện thoại, may mà hôm qua mẹ Tô trả điện thoại cho cô, nói là để tiện liên lạc, cô liền gọi điện thoại cho Bạch Dĩ Dung, coi như trao đổi số.

Hiện tại vẫn chưa thịnh hành điện thoại thông minh, đa phần mọi người vẫn dùng điện thoại nắp gập và phablet. Tô Tư Doanh chỉ có thể chơi trò rắn săn mồi hay Sokoban, cũng cảm thấy rất mới mẻ.

Sau khi ra khỏi cửa, Tô Tư Doanh khoác túi đi phía trước, Chúc Tuệ Quân cúi đầu đi phía sau, đột nhiên nói một câu: "Cảm ơn chị hôm nay không hỏi gì."

Ngạc nhiên giây lát, Tô Tư Doanh quay đầu đợi cô nàng đi tới, "Nếu có gì muốn tâm sự, có thể nói với tôi." Nghĩ tới điểm mẫn cảm của nữ sinh cấp ba, cô lại nói tiếp: "Tôi sẽ không nói với người khác."

"Cảm ơn, sau này em sẽ nói với chị, chỉ là hiện tại vẫn không biết nên làm thế nào." Chúc Tuệ Quân có chút chật vật cúi đầu, "À đúng rồi, Tiểu Dung là một cô gái rất lương thiện rất đáng yêu, hôm nay cũng vì bảo vệ em, cậu ấy mới..."

Tô Tư Doanh bật cười, "Hôm nay cô ấy rất khí thế."

"Đúng thế, hồi lớp 10 sau khi quen cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn khí thế như thế." Chúc Tuệ Quân đưa ngón tay ra đặt lên môi, "Chị đừng nói cho bạn học khác đấy, chỉ khi ở trước mặt người thân thiết cậu ấy mới như thế.

Tô Tư Doanh lại bật cười, Chúc Tuệ Quân nói như thế... lẽ nào mới quen biết hơn mười ngày, bản thân đã trở thành người thân thiết của Bạch Dĩ Dung rồi sao?

Trong tháng tám, 5 giờ chiều trời vẫn xanh mây vẫn trắng, không có bất kì dấu hiệu buổi tối nào hết, Tô Tư Doanh đưa Chúc Tuệ Quân tới bến xe rồi về nhà. Sau khi về tới nhà, cô mở sách vở chuẩn bị ôn tập, chiếc đoạn thoại nhỏ của bản thân bỗng rung lên.

Tô Tư Doanh mở lên xem, thì ra là đóa hoa trắng.

[Bạn cùng bàn, chị về tới nhà chưa? Hôm nay vui quá, cảm ơn hai người.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play