Lúc trước khi Tô Tư Doanh ngồi xuống, bất cẩn nhìn thấy người trên trang giấy là bản thân còn có chút hoài nghi, hiện tại đối phương biến nó thành quà tặng cô, cô cũng không còn lí do để hoài nghi nữa.Bức vẽ này của Bạch Dĩ Dung vẽ theo phong cách chibi, nhưng chỉ cần nhìn một cái, liền có thể nhận ra người trong tranh là ai.

Trong tranh, Tô Tư Doanh yên lặng ngồi ở cửa lớp học, đeo cặp trên người, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.

Nếu cô đoán không nhầm, có lẽ là cảnh tượng bản thân đi vào lớp sáng nay, không ngờ lại được Bạch Dĩ Dung ghi nhớ, hơn nữa còn vẽ lại.

"Thích không? Nếu thích sau này em lại vẽ cho chị." Chiếc đầu nhỏ xù xù ở bên cạnh nhích sang, dọa Tô Tư Doanh giật thót.

Cô sửa lại biểu cảm, nói: "Cảm ơn, tôi rất thích, nhưng sau này nên chuyên tâm lên lớp thì hơn."

Bạch Dĩ Dung cười cong mắt, chiếc mũi nhỏ thanh tú nhăn lại, "Chị thích là được, còn nữa, nếu có bài nào không biết làm... sau này chị có thể hỏi em, giảng bao nhiêu lần cũng được."

"Tôi cũng không ngốc như thế." Tô Tư Doanh nhíu mày.

Nụ cười của Bạch Dĩ Dung càng thêm vui vẻ, "Em đùa thôi mà."

Tô Tư Doanh đỡ trán, kẹp bức vẽ vào trong đề thi, chuẩn bị chào đón phong ba bão táp mà giáo viên Toán mang tới.

Đúng thế, tiết này là tiết Toán.

Là tiết Toán mà cô phải chép mười lần...

Biểu cảm trên mặt Tô Tư Doanh rất bình tĩnh, nhưng trong lòng mất bình tĩnh vô cùng. Từ nhỏ tới lớn chưa từng bị phạt như thế ở trường, ai có thể ngờ được, sau khi tốt nghiệp đi làm, cô còn có cơ hội trải nghiệm nỗi đau phải chép lại bài này chứ.

Trong ấn tượng, có một lần bạn cùng bàn chép phạt hai mươi lần bài "Ly Tao", khi đó Tô Tư Doanh còn thích thú, kết quả hiện tại...

Tục ngữ nói rất hay, ông trời không tha cho một ai!

Sau khi bị giáo viên Toán điểm danh phê bình một trận, mặt mày Tô Tư Doanh khổ sở lấy bài thi về, nghe giảng.

Sau khi tan tiết, cô vừa lấy vở ra chuẩn bị chép mười lần, đột nhiên Chúc Tuệ Quân nhảy chân sáo, xuất hiện bên cạnh cô, "Đi thôi đi thôi, đi siêu thị thôi."

Nếu bắt bản thân ở chung với Chúc Tuệ Quân, Tô Tư Doanh cảm thấy tương đối ổn, nhưng nhìn thấy Bạch Dĩ Dung bên cạnh đứng dậy, sau khi gật đầu xong cô lập tức nói: "Dẫn Hạ Đông đi chung đi."

Khi Chúc Tuệ Quân đang chần chừ, Tô Tư Doanh đã chạy nhanh như bay tới bên Hạ Đông, "Hạ đại thần! Có muốn đi siêu thị không?"

"Không đi, tôi vẫn chưa làm được đề này."

"Tôi mời cậu!"

"Đi thôi!"

Tô Tư Doanh: "..."

Sau đó, bốn người họ cùng nhau đi siêu thị.

Hạ Đông vào siêu thị gọi hai chiếc xúc xích, còn lấy thêm một chai nước khoáng. Tô Tư Doanh đi một vòng cũng không biết mua gì, lúc ra ngoài thanh toán cho Hạ Đông, phát hiện cậu đã thanh toán.

"Đã nói tôi mời cậu mà." Tô Tư Doanh có chút lúng túng.

Hạ Đông đưa một cây xúc xích cho cô, "Mau về làm đề thôi, thành tích Toán của cậu tệ tới mức vượt ngoài dự đoán của người ta."

Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh quan sát, cả đường đều giữ im lặng. Chúc Tuệ Quân tung tăng cũng yên lặng theo, lúc thì nhìn Tô Tư Doanh, lúc thì nhìn Hạ Đông, trong lòng có chút đắn đo.

Nhưng Tô Tư Doanh không cảm nhận được sự quan sát của hai người. Đợi cô ăn xúc xích xong, bỏ xiên vào thùng rác, lúc này mới phản ứng lại, không phải bên cạnh yên tĩnh quá mức sao?

Nhưng rất nhanh sau đó, Chúc Tuệ Quân liền bắt đầu nói về cuốn tiểu thuyết bản thân đọc hôm qua, nói nam phụ bên trong ấm áp nhường nào, nói nam chính bên ngoài ấm áp bên trong gian ác, bá đạo, nhiều tiền nhường nào, nghe xong Tô Tư Doanh có chút buồn cười.

Chúc Tuệ Quân năm năm sau nhàn rỗi sẽ đọc những thể loại năm tháng tươi đẹp ấm áp, trị liệu tâm hồn, mà Chúc Tuệ Quân của năm năm trước lại yêu thích đọc loại tiểu thuyết tổng tài bá đạo yêu tôi...

Không hổ là nữ sinh cấp ba với sức thanh xuân mãnh liệt.

Trong ấn tượng, lên đại học Tô Tư Doanh và bạn cùng phòng mới bắt đầu đọc tiểu thuyết, khi đó vẫn thịnh hành thể loại tổng tài bá đạo, vương gia gian tà, nhưng cũng xuất hiện rất nhiều sách hay với đề tài mới mẻ, phong cách biến ảo. Xuất phát từ sự hoài niệm khi đó, Tô Tư Doanh lên tiếng tham gia cuộc thảo luận của cô nàng, nói bản thân thưởng thức kiểu nhân vật phụ nào, ghét kiểu nhân vật phụ nào, vô thức, Bạch Dĩ Dung cũng tham gia, ba người thảo luận vui vẻ không thôi.

Hạ Đông bên cạnh vặn chai nước khoáng, uống một ngụm xong, lặng lẽ đi bên cạnh ba người.

Có lẽ vì sở thích hợp nhau, có lẽ là Tô Tư Doanh sớm đã quen nói chuyện với Chúc Tuệ Quân, sau một ngày, quan hệ của bọn họ đã thân thiết. Vì bên cạnh Chúc Tuệ Quân luôn luôn có Bạch Dĩ Dung, nên tự nhiên, cả ba gần như trở thành một nhóm nhỏ. Buổi tối khi tan học, ba người cùng về nhà. Nhà Tô Tư Doanh cách trường gần nhất, đi bộ chưa tới mười lăm phút, liền đi bộ về nhà. Hai người còn lại phải đi xe buýt, mà bến xe vừa vặn nằm trên đường về nhà của Tô Tư Doanh, cứ như thế, bọn họ lại có thêm thời gian tiếp xúc với nhau.

Tô Tư Doanh có chút bất đắc dĩ với chuyện này, nhưng nghĩ lại, nếu cả năm lớp 12 chỉ để tâm tới việc học, không khỏi có chút cô đơn.

Chỉ là buổi trưa ba người cùng nhau đi ăn, vẫn khiến cô chưa thích ứng hoàn toàn.

Lúc ăn cơm, đóa hoa trắng tự mang theo hào quang, Bạch Dĩ Dung ngồi ở trong nhà ăn, không ngừng có người tới chào hỏi. Thỉnh thoảng Chúc Tuệ Quân cũng gặp được người quen, chỉ có Tô Tư Doanh ngồi ở đó, ngoại trừ ăn thì vẫn là ăn.

Thế là, mấy ngày sau đó, Tô Tư Doanh từ chối lời mời đi ăn trưa, tiết cuối cùng buổi sáng kết thúc, cô liền ôm sách vở, bánh bao cùng sữa chạy tới thư viện tự ôn tập.

Cuộc sống cấp ba của cô, cuối cùng bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Lịch học lớp 12 đa phần là giờ ôn tập và luyện đề, ngoài việc giảng đề, giáo viên bộ môn còn tuyên truyền cho bọn họ đủ các loại tư tưởng lí luận kì thi đại học chính là bước ngoặt của cuộc đời. Sau khai giảng một tuần, trường học in biểu ngữ học hành phân phát tới từng lớp, biểu ngữ của lớp 12-7 mà Tô Tư Doanh đang theo học là – Thanh tiêu hữu lộ chung tu đáo, kim bảng vô danh thệ bất hưu (Trời xanh có đường nhất định sẽ tới đích, bảng vàng chưa ghi danh quyết không ngừng nghỉ).

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy biểu ngữ, Tô Tư Doanh còn đang nghĩ xuân tiêu và kim bảng liên quan gì tới nhau, nhưng nhìn lại, mới phát hiện là "thanh tiêu".

Trên thực tế không phải mình Tô Tư Doanh là ngoại lệ, trong lớp cũng có không ít người nhìn thành "xuân tiêu", một đám trẻ cười đùa rồi lại hò hét. Nam sinh trêu đùa, nữ sinh đỏ mặt không muốn nghe, đợi tới khi giáo viên chủ nhiệm vào lớp, mọi người mới dừng lại.

"Một tháng nữa là tới kì thi tháng, các em còn có tâm tư ở đây nô đùa à?"

Giáo viên chủ nhiệm vừa nói như thế, bên dưới liền im bặt.

Dường như cảnh tượng này mỗi ngày đều xuất hiện một lần, mỗi lần trải nghiệm đều khiến Tô Tư Doanh cảm thấy buồn cười, trong lòng được không khí thời học sinh này sưởi ấm.

Có lẽ là vì trường học không có tiết tự học buổi tối, thứ bảy chủ nhật cũng không cần học thêm, cho dù cảm giác áp lực căng thẳng của học sinh lớp 12 vẫn tồn tại, nhưng so với trường khác mà nói, vẫn tốt hơn một chút.

Lại tới thứ sáu, đám học sinh sắp chào đón một cuối tuần đã có chút lười biếng. Tuy Tô Tư Doanh không có cảm giác ấy, nhưng có chuyện khác khiến cô không cách nào chuyên tâm học tập.

Chỉ mới ban nãy, Bạch Dĩ Dung mời cô và Chúc Tuệ Quân tới nhà vào thứ bảy tuần này.

Lí do là, Bạch Dĩ Dung đón sinh nhật.

Bạch Dĩ Dung là một người bạn cùng bàn rất tốt, tiếp xúc hơn mười ngày, Tô Tư Doanh đã nhìn hết sự chăm sóc của Bạch Dĩ Dung dành cho bản thân. Cho dù tương lai người này đã cắm sừng mình, nhưng hiện tại, Bạch Dĩ Dung vẫn là một cô học trò đơn thuần, không có nhiều tâm tư như thế, nếu được khuyên răn chu đáo, sau này em gái này cũng sẽ không đi vào con đường làm tiểu tam của người ta.

Mấy ngày ngắn ngủi, dường như Tô Tư Doanh đã tha thứ cho tình địch tương lai của bản thân, hơn nữa có xu hướng chỉ dạy Bạch Dĩ Dung tương lai phải tìm bạn trai đàng hoàng, không thể phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác.

Tuy năm đó hình như cô và Ninh Sóc không có gia đình hạnh phúc để bàn tới.

Hiện tại Tô Tư Doanh có ý định muốn làm bạn với em gái này, nhưng trước giờ gia giáo của bản thân rất nghiêm, thành tích thi cử lần này khác hoàn toàn so với trước kia, mẹ Tô đã không vui, nếu cô lại đề nghị tới dự sinh nhật người ta, chắc chắn mẹ Tô sẽ không đồng ý.

Tô Tư Doanh với xương cốt không còn là học sinh cấp ba đã có thể giương cánh bay đi, nhưng với tình hình hiện tại, cô chỉ có thể thu cánh lại.

Một mặt là Bạch Dĩ Dung, một mặt là bà mẹ quản nghiêm nhà mình, sau một tiết buồn rầu, Tô Tư Doanh lựa chọn Bạch Dĩ Dung.

Dù sao chuyện kết bạn, thứ cần có nhất chính là thành ý.

Còn về phía gia đình, Tô Tư Doanh nói đi ăn với con của giáo viên chủ nhiệm, thuận tiện trao đổi kinh nghiệm học hành, sau mấy lần phủ quyết của mẹ Tô, thấy thái độ kiên quyết của con gái, không ngờ tới cuối cùng lại đồng ý.

Nhưng đồng thời, mẹ Tô đưa ra một yêu cầu, bắt Tô Tư Doanh hoàn thành gấp đôi lượng bài tập cuối tuần, hơn nữa chủ nhật còn phải tới chăm cháu giúp chị họ.

Khoảnh khắc ấy, Tô Tư Doanh nghĩ tới một chuyện từng xảy ra ở đời trước.

Lúc đó bản thân vẫn đang trong kì nghỉ trước khi trường đại học khai giảng, mẹ bỗng bảo cô đi trông cháu gái. Đứa trẻ đó bảy tuổi, đang vào cái tuổi phiền phức nhất, cậy sự nuông chiều của ông bà nội ông bà ngoại, đứa trẻ này lúc nào cũng coi bản thân trên hết. Tô Tư Doanh không thân với nhà ngoại, nhưng mẹ Tô đã nói vậy, cô vẫn đi, kết quả một chuyến này, khiến quan hệ của bản thân và chị họ trở nên căng thẳng, còn khiến quan hệ của dì hai và mẹ Tô tệ đi.

Sau đó, chồng dì hai và bố Tô lại xảy ra mâu thuẫn với nhau vì chuyện gì đó, bố và mẹ cũng vì chuyện này mà cãi nhau một trận, quan hệ rơi vào trạng thái căng thẳng.

Sau khi Tô Tư Doanh trùng sinh, chưa từng ngăn cản việc ly hôn của bố mẹ, tình cảm là chuyện từ hai phía, nếu thật sự không hợp, chia tay là chuyện tốt cho cả hai. Trách nhiệm, đạo đức gì đó, chúng đều là gông xiềng trói buộc con người trong xã hội hiện tại, bản thân đã trưởng thành, có năng lực suy nghĩ già dặn, bố mẹ không cần phải đắn đo về sức khỏe tâm lí của con cái. Chỉ cần hai người đưa ra quyết định, phận làm con nhất định sẽ tôn trọng quyết định sau khi đã suy nghĩ kĩ càng của hai người.

Nhưng, chuyện trước mắt là một mâu thuẫn có thể tránh được, chỉ là lúc đó Tô Tư Doanh không hiểu chuyện như thế, mâu thuẫn này hoàn toàn không cần xảy ra.

Sau khi trùng sinh, cũng coi như làm chút chuyện ý nghĩa, trong lòng Tô Tư Doanh vui vẻ, vội vàng đáp ứng, cam đoan bản thân sẽ trông chừng đứa trẻ thật tốt, bảo mẹ Tô yên tâm.

Quả thật cô sẽ trông chừng đứa trẻ thật tốt, đảm bảo sẽ không xảy ra tranh chấp, nhưng trẻ con nên quản vẫn phải quản.

Đứa cháu gái kia của Tô Tư Doanh, phi tên lửa cũng đã lên tới trời cao, cho dù thế nào, người chịu khổ vẫn là bản thân.

Sau khi tính toán xong, thứ bảy cũng đã tới.

Cuộc hẹn diễn ra vào buổi trưa, Tô Tư Doanh sớm đã học thuộc Ngữ văn cùng công thức Toán Lý, tùy tiện mặc áo phông cùng quần jean, khoác chiếc túi nhỏ ra ngoài mua quà cho Bạch Dĩ Dung.

Đi bảy tám cửa hàng quà tặng, cuối cùng Tô Tư Doanh nhìn trúng một chiếc băng đô.

Chiếc băng đô này có phong cách giản dị tươi mới, bên trên điểm xuyết bằng bông hoa trắng rất tinh tế, xung quanh đóa hoa trắng còn có mấy chiếc lá xanh xanh xinh xắn.

Chiếc băng đô này thật sự rất thích hợp với đóa hoa trắng!

Tô Tư Doanh không nói hai lời liền mua nó, giá cả có chút đắng, nhưng cô vẫn mua, ai bảo món quà này thích hợp cơ chứ.

Cầm theo món quà đã được gói ghém kĩ càng, Tô Tư Doanh tới nơi hẹn gặp mặt của ba người, từ xa xa, lại nhìn thấy Chúc Tuệ Quân và một nam sinh tóc vàng khác lạ đang kéo kéo đẩy đẩy.

Tô Tư Doanh ngẩn ra, đây là chuyện gì thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play