Lần bệnh này của Kinh Tập, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Hôm sau tỉnh dậy, Kinh Trập giật mình, cúi xuống nhìn y phục trên người. Đích thật không phải bộ cậu mặc khi ngã bệnh. Xiêm y này được thay mới sạch sẽ, còn có mùi hương thanh nhã thoang thoảng, tuyệt không giống loại y phục mà bọn họ hay dùng. Chạm tay lên trán, cảm giác mát lạnh của chiếc khăn ướt làm cậu thoáng ngỡ ngàng, như thể tất cả chỉ là giấc mơ.
Tuệ Bình, người bạn cùng phòng, ngồi cạnh cậu, khuôn mặt rạng rỡ đầy nhẹ nhõm.
“Đêm qua ta bị quản sự gọi đi làm việc, mãi sáng nay mới quay lại. Lúc đi còn lo lắng không yên, vậy mà không ngờ ngươi tỉnh nhanh như thế.” Tuệ Bình vừa nói vừa chăm chút lau mồ hôi cho cậu, động tác nhẹ nhàng đầy quan tâm.
Kinh Trập ngồi dậy, tay nắm lấy chiếc khăn ướt, trong lòng trào dâng ý muốn hỏi Tuệ Bình liệu có gặp Dung Cửu hay không. Nhưng rồi cậu nghĩ lại, với phong thái đặc biệt của Dung Cửu, nếu Tuệ Bình thực sự nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ nhắc đến ngay.
“Thân thể ta vẫn ổn, ngươi không cần lo quá.” Kinh Trập cười nhẹ, giọng còn khàn khàn nhưng đã rõ ràng hơn. Khi liếm nhẹ môi, cậu thoáng cảm thấy dư vị ngọt ngào kỳ lạ còn sót lại.
Tuệ Bình bỗng nhiên nói, đôi mắt thoáng chút tò mò: “Ta thấy trên bàn có bát thuốc. Không biết là ai đưa tới, nhưng chắc dành cho ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play