Yến Quy còn chưa nghĩ ra cách trả lời thì anh trai lại nhắn thêm một câu: Sáng sớm tinh mơ, Tiểu Vũ đã nhắn tin chúc mừng sinh nhật anh, làm anh ngớ người cả ra.

Yến Hồi: Nói thật đi, em lại giở trò gì đấy.

Yến Quy mặt không cảm xúc trả lời: Nhớ nhầm.

Yến Hồi: Cái gì, sinh nhật mà cũng có thể nhớ nhầm tháng, có phải em cố tình lừa gạt con gái nhà người ta không đấy.

Yến Quy: Anh trả lời thế nào?

Yến Hồi: Anh có thể trả lời thế nào được, chỉ nói cảm ơn thôi.

Vẻ mặt căng thẳng của Yến Quy lúc này mới dịu đi một chút: Vậy thì được.

Vậy thì được cái gì? Yến Hồi không hiểu em trai mình đang làm gì nữa.

Thương Vũ sáng sớm không chỉ gửi lời chúc mừng sinh nhật cho anh, mà còn thành khẩn xin lỗi vì dạo này quá bận nên quên mất sinh nhật của anh, cuối cùng còn nói thêm vài lời hay ý đẹp.

Yến Hồi đáng thương cũng không dám nói thẳng với em dâu là cô ấy chúc mừng nhầm ngày, sinh nhật của anh và em trai là vào tháng 12, chỉ đành cười trừ đáp lại vài câu cảm ơn.

Yến Quy chuyển màn hình mới thấy tin nhắn Thương Vũ gửi cho mình, bảo anh chọn đi tắm suối nước nóng.

Yến Quy hỏi ngược lại: Mùa này tắm suối nước nóng gì.

Thương Vũ bất bình: Chính là muốn đi... Dạo này mệt chết đi được.

Yến Quy: Hẹn hôm khác đi.

Thương Vũ: Hôm khác chính là hoạt động team building mùa xuân năm sau rồi.

Yến Quy hơi buồn cười, cô muốn tắm suối nước nóng thì nhất định phải đợi team building của công ty sao?

Nhưng cũng không trách Thương Vũ được. Sau khi nhà họ Thương sa sút, trong thẻ ngân hàng của cô cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, mặc dù nói sống qua ngày vẫn đủ, nhưng Thương Vũ không thể tránh khỏi việc hình thành suy nghĩ tiết kiệm trong đầu.

Đến mùa đông thì đúng là có thể tự mình đi tắm suối nước nóng, massage với Tô Linh, nhưng nếu công ty có cơ hội đi thì tại sao không tận dụng chứ, Thương Vũ cảm thấy suy nghĩ của mình rất hợp lý.

Tuy nhiên, rất nhanh, Thương Vũ lại gửi thêm một câu: Thôi được rồi, mật thất thì mật thất vậy, Yến tổng muốn đi, thì chúng ta đi.

Nếu nói từ tin nhắn trước đó của cô, Yến Quy có thể nhận ra chút ý oán trách và làm nũng vô thức, thì tin nhắn sau lại mang phong cách của một người lao động tỉnh táo đột ngột. Có lẽ cô vỗ vỗ mặt mình trước máy tính, đột nhiên nhận ra đang trò chuyện với sếp của mình, không thể tùy tiện như vậy.

Thương Vũ thật sự nghĩ như vậy.

Cô thậm chí đã tự thuyết phục bản thân, chẳng qua chỉ là mật that thôi mà, đến lúc đó trong số đồng nghiệp chắc chắn sẽ có vài người thông minh đi giải đố, mình chỉ cần đi theo là được.

Tuy nhiên, bộ phận hành chính làm việc rất hiệu quả đã nhanh chóng đăng các lựa chọn mật thất lên nhóm, phá tan ảo tưởng của Thương Vũ.

Chỉ có hai loại mật thất, một loại ít đáng sợ, hai loại rất đáng sợ.

Mật thất ít đáng sợ giới hạn 4-5 người tham gia, còn mật thất đáng sợ mỗi loại giới hạn 10-15 người, vừa đủ cho nhân viên của KORIS.

Thương Vũ không cần nghĩ ngợi đã chọn loại ít đáng sợ. Ai ngờ những người muốn đi loại ít đáng sợ lại không đủ 4 người, ngay cả Đan Ny vốn nhát gan cũng chọn loại đáng sợ.

Thương Vũ: "Đan Ny, cậu...?"

Đan Ny: "Loại đáng sợ đông người hơn, đông người thì ai mà sợ nữa."

Thương Vũ cảm thấy rất có lý, nhưng người của loại đáng sợ đã chốt rồi, cũng không tiện kéo thêm người nữa.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng phát hiện chỉ còn Yến Quy chưa đăng ký.

Thương Vũ thầm nghĩ, một vị tổng tài cả ngày bận rộn đến mức chẳng thấy mặt mũi đâu, sao lại có thời gian tham gia team building của KORIS, chắc là tiện tay bấm bình chọn.

"Không phải tiện tay."

Hôm đó tan làm về nhà, trong bữa cơm, Thương Vũ nhắc đến team building, Yến Quy đưa ra câu trả lời của mình.

Thương Vũ vẻ mặt không thể tin được: "Yến tổng, anh muốn đi mật that sao?"

Yến Quy nhướn mày: "Sao, không được à?"

Thương Vũ lắc đầu: "Không phải là không được."

Chủ yếu là cảm thấy một người nghiêm túc như anh không giống kiểu người sẽ xuất hiện ở những nơi như mật thất.

Nhưng nghĩ kỹ lại xem Yến Quy có sở thích gì, Thương Vũ thật sự nhất thời không nghĩ ra.

Chơi bóng rổ sao? Hồi cấp ba anh ấy rất thích chơi bóng rổ. Ngay cả lần đầu tiên cô gặp anh ở trường, cũng là lúc anh đang chơi bóng rổ trên sân.

Ngoài bóng rổ, cô lại không biết gì về sở thích của Yến Quy.

Thương Vũ kéo suy nghĩ trở lại: "Chỉ là bây giờ chỉ còn một phòng ít đáng sợ, em nghĩ, mật thất ít đáng sợ không hợp với khí chất của anh."

Đây là một câu kích tướng, có thể kích Yến Quy sang loại đáng sợ cũng tốt, hoặc là để anh không đến cũng tốt, tóm lại là đừng đi cùng cô đến phòng ít đáng sợ.

Thương Vũ không muốn quá mất mặt trước Yến Quy. Cô rất nhát gan.

Hồi nhỏ đi chơi, nhìn thấy nhà ma mini ở ven Hồ Tây, lúc đó không biết trời cao đất dày cứ đòi vào xem, kết quả vừa trả tiền mua vé bước vào cửa chưa được bao lâu, bên trong đèn xanh lóe lên, âm thanh vang lên, cô đã sợ đến mức ngồi bệt xuống đất không chịu nhúc nhích nữa.

Dù không muốn, nhưng với cương vị quản lý, cô buộc phải tham gia team building để làm gương cho mọi người.

"Khí chất gì?" Yến Quy hỏi ngược lại.

"Khí chất của Yến tổng chứ gì." Thương Vũ nhấn mạnh chữ "tổng".

Yến Quy cười khẩy một tiếng: "Chúng ta là bạn học cấp ba, trông anh già đến vậy sao."

Không biết có phải ảo giác hay không, Thương Vũ cảm thấy tính tình của Yến Quy dạo này ôn hòa hơn rất nhiều so với trước đây.

Cảm ơn trời đất vì dì Lý không nói thêm câu "Cậu chủ dạo này cười nhiều hơn rồi".

Hôm team building, Yến Quy đến đúng hẹn, lái xe chở Thương Vũ và hai đồng nghiệp đến thẳng mật thất.

Nhân viên hướng dẫn bảo những người chơi loại ít đáng sợ xếp thành hàng, tay đặt lên vai người phía trước rồi đi vào.

Các đồng nghiệp đang đợi ở khu vực đáng sợ thì thầm to nhỏ, có người nói Yến tổng vậy mà lại đi loại ít đáng sợ, một người khác liền huých anh ta, nói cậu biết gì chứ, người ta đang đi cùng vợ đấy.

Nghe vậy, tai Thương Vũ nóng bừng, may mà mắt đã bị bịt kín, không nhìn thấy gì.

Yến Quy xếp hàng phía sau cô, tay anh đặt trên vai cô, chỉ một chút tiếp xúc như vậy, Thương Vũ cũng cảm thấy nóng bừng.

Chủ đề của mật thất là khám phá một ngôi làng ma ám. Lối đi hẹp và tối đen như mực, họ phải vịn tường lần mò từng bước.

Hai đồng nghiệp khác cũng khá nhát gan, mò mẫm hồi lâu không dám bước tiếp.

Thấy vậy, Yến Quy liền đề nghị: "Để anh đi trước."

"Nhỡ ma từ phía sau đến thì sao!" Thương Vũ run rẩy lên tiếng.

Yến Quy bật cười: "Vậy anh đi sau?"

Thương Vũ run rẩy: "Nhỡ ma từ phía trước đến..."

Tống Điềm Điềm, người dũng cảm hơn trong hai cô gái, đề nghị: "Để em đi sau cho. Cứ vịn tường mà đi từ từ thôi." Lời nói của cô phần nào xoa dịu nỗi lo lắng của Thương Vũ.

Họ lần mò trong lối đi nhỏ hun hút, chỉ le lói vài tia sáng đỏ yếu ớt.

Nhân viên nhắc nhở qua bộ đàm: "Các bạn chỉ được an toàn ở những nơi có đèn đỏ chiếu sáng, nếu đèn tắt, ma sẽ xuất hiện, nghe thấy tiếng động gì phải ngồi xổm xuống ngay lập tức, ngồi xổm xuống thì ma sẽ không nhìn thấy các bạn, nếu đứng thì ma có thể bắt các bạn. Nhớ kỹ nhé!"

Thương Vũ thấy rờn rợn, vừa vịn tường đi được vài bước, đã nghe thấy tiếng nói gấp gáp trong bộ đàm: "Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, ma đến rồi!"

Vừa dứt lời, đèn đỏ trên tường đồng loạt tắt, tiếng ma gào rú vang lên từ xa.

Thương Vũ sợ hãi quỳ sụp xuống sàn nhà cứng ngắc.

Tiếng động này khiến ba người kia giật mình. Lý Linh đứng sau Thương Vũ vội vàng đỡ cô dậy: "Không sao đâu chị Tiểu Vũ, không sao đâu, mình chỉ cần ngồi xuống là được!"

Chưa nói xong, Tống Điềm Điềm nhỏ giọng nói: "Suỵt - đến rồi!"

Bốn người đồng loạt im lặng.

Dù biết là nhân viên đóng giả, nhưng Thương Vũ vẫn rất sợ, bảo cô ngồi xổm xuống cô cũng không dám động đậy, chỉ cuộn tròn người lại quỳ ở đó, vùi đầu xuống.

Nhân viên đóng giả la hét ầm ĩ chạy ngang qua họ, xung quanh tối om, đèn đỏ lại sáng lên, nhân viên giục họ đi tiếp qua bộ đàm.

Thương Vũ vì sợ hãi lại quỳ lâu nên nhất thời không đứng dậy được, trong bóng tối có người đưa tay ra nắm chặt tay cô, đỡ cô đứng dậy.

Yến Quy phát hiện lòng bàn tay Thương Vũ đã ướt đẫm mồ hôi, lạnh toát.

"Nếu chị sợ, chúng ta có thể tạm dừng." Tống Điềm Điềm cũng chú ý đến vẻ sợ hãi của Thương Vũ, nhẹ nhàng an ủi.

"Đúng đấy chị Tiểu Vũ, không sao đâu." Lý Linh cũng phụ họa.

Thương Vũ xua tay: "Không sao, không cần tạm dừng, đó chỉ là người đóng giả thôi, chị biết, chị biết."

Chơi mật thất ít đáng sợ mà còn sợ đến mức phải tạm dừng chạy ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa. Dù nhát gan, Thương Vũ cũng không muốn được đối xử đặc biệt như vậy.

Yến Quy không nói gì, anh vẫn nắm chặt tay Thương Vũ, cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh, cũng không nỡ rút tay lại.

Trong hoàn cảnh này, lòng bàn tay ấm áp của anh cũng là một trong những biện pháp tạo cảm giác an toàn cho cô. Hơn nữa trời tối om, ai cũng không nhìn thấy, thì, cứ vậy đi.

Trên đường đi tiếp, mọi người dần nắm được quy luật, đèn đỏ sáng thì đi, đèn tắt thì ngồi xuống. Mò mẫm đến một góc rẽ, bộ đàm vang lên: "Bây giờ trời sáng rồi, ma đã về hết, các bạn tạm thời an toàn. Nhưng các bạn phải vào phòng chứa quan tài trước khi trời tối, nếu không, sau khi trời tối, ngay cả đèn đỏ cũng không còn an toàn nữa."

Nhưng không ai dám nhúc nhích.

Tống Điềm Điềm chỉ về phía trước: "Mọi người có thấy một đứa trẻ đang ngồi xổm ở góc kia không?"

Vừa nghe thấy vậy, Thương Vũ đang bình tĩnh lại được bỗng rụt người ra sau lưng Yến Quy.

Lý Linh cũng hoảng hốt: "Vậy... vậy phải làm sao, không phải mình phải vào trong phòng đó sao?"

Yến Quy im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Mọi người đi sát theo anh là được."

Thương Vũ: "Nếu mình đi qua bên cạnh nó, lỡ nó nhảy dựng lên thì sao?"

Yến Quy khẽ cười: "Vậy anh sẽ giữ nó lại, mọi người cứ đi."

Yến Quy cao to, khỏe mạnh, nếu thật sự đánh nhau với nhân viên đóng giả, chắc chắn nhân viên đó sẽ thua thiệt.

Thương Vũ: "Làm vậy với nhân viên được sao? Có làm họ bị thương không?"

Yến Quy mỉm cười trong bóng tối, anh càng thấy Thương Vũ thú vị, rõ ràng sợ đến vậy, mà còn quan tâm đến sự an toàn của nhân viên đóng giả.

Cuối cùng, họ quyết định để Yến Quy đi đầu, xếp hàng dọc, men theo tường, đi vòng qua đứa trẻ đang ngồi bất động ở góc tường.

Lúc đi qua, Thương Vũ không nhịn được liếc nhìn, dưới ánh đèn le lói từ căn phòng phía xa, cô nhận ra đó chỉ là một bức tượng đứa trẻ, chứ không phải nhân viên đóng giả, cô thở phào nhẹ nhõm.

Suốt cả quá trình, Thương Vũ đều núp sau lưng Yến Quy, anh đi đầu, Tống Điềm Điềm đi cuối, cuối cùng cũng đến được căn phòng nhỏ.

Bộ đàm nhắc nhở họ phải xem tờ báo trên tường để giải đố. Trong phòng sáng hơn, Thương Vũ cũng bớt sợ hơn. Cô rất thích giải đố, ôm chiếc hộp đạo cụ cùng Lý Linh đi khắp phòng tìm kiếm.

Yến Quy đảm nhận vai trò vệ sĩ, nhìn ba cô gái thảo luận rôm rả, anh không tham gia, chỉ ngồi trên ghế, khoanh tay, thản nhiên quan sát.

Mật thất này không đáng sợ như anh tưởng, chỉ là dùng hiệu ứng âm thanh, ánh sáng và nhân viên đóng giả bất ngờ xuất hiện để hù dọa, ngay cả cốt truyện cũng rất đơn giản, trước khi nhân viên xuất hiện còn có âm thanh báo trước.

So với mật thất, anh thấy phản ứng của Thương Vũ thú vị hơn.

Cô rõ ràng rất sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra dũng cảm, tự động viên mình và mọi người: "Chỉ là nhân viên đóng giả thôi", "Không có gì phải sợ", "Họ có thể bắt mình được đâu", nhưng khi bộ đàm yêu cầu mỗi người thò tay ra ngoài cửa sổ để lấy đồ, cô lại la oai oái: "Nhất định phải thò tay ra sao?"

"Nhất định." Yến Quy nhìn cô gái đáng thương đang run rẩy, "Để anh giúp em."

Anh nhẹ nhàng nắm tay Thương Vũ, cùng cô thò tay ra ngoài cửa sổ.

Có lẽ thấy Thương Vũ đáng thương, nhân viên đóng giả ở ngoài đã đặt chìa khóa mở cửa vào tay cô.

Nhưng Thương Vũ không dám tự mở cửa, liền đưa chìa khóa cho Yến Quy.

Mở cửa, sắp xếp đồ vật, lấy đạo cụ, đều là Yến Quy làm.

Trong lúc họ giải đố, nhân viên đóng giả lại bất ngờ xuất hiện hù dọa, khiến Thương Vũ sợ hãi co rúm lại trong góc tường, khóc thút thít.

Nhân viên đóng giả cũng không nhịn được nữa, hỏi qua bộ đàm: "Có muốn bỏ hết nhân viên đóng giả đi, chỉ giữ lại phần giải đố không?"

Thương Vũ lắc đầu lia lịa: "Không được, không được, đừng bỏ đi, bỏ đi thì còn gì là chơi nữa!"

Yến Quy không nhịn được cười, cầm bộ đàm lên: "Đừng bỏ, có người chưa chơi đã."

Trong bóng tối, anh cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh, nhỏ giọng mắng: "Anh nói ai đấy!"

Yến Quy cười thầm, nắm nhẹ tay cô.

Ánh sáng quá yếu, Tống Điềm Điềm và Lý Linh không nhìn rõ tư thế của hai người lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói của họ.

Lý Linh: "Tớ thấy mình bị nhét cơm chó rồi."

Tống Điềm Điềm: "Tớ cũng vậy."

Mặt Thương Vũ nóng bừng, rút tay lại.

Yến Quy không nói gì, vẻ mặt thản nhiên.

Loạng choạng mãi cũng đến màn rượt đuổi với trùm cuối, họ chạy vào một căn phòng nhỏ, trong phòng chỉ có một chiếc quan tài đạo cụ trống rỗng.

Mọi người đang tìm kiếm đáp án để phá đảo thì nhạc nền căng thẳng bỗng vang lên.

Bộ đàm cũng hối thúc: "Nhanh vào quan tài đi, nhanh lên, nhanh lên, quỷ vương quay lại rồi!"

Trò chơi này chính là chơi trò giật gân.

Nhưng Thương Vũ đã kiệt sức sau một hồi chơi, đến đây cũng không chạy nữa, đầu óc trống rỗng, ngây người đứng yên tại chỗ.

Tống Điềm Điềm thấy vậy, vội vàng kéo cô một cái.

Cú kéo này khiến Thương Vũ ngã nhào xuống, cô theo bản năng nhắm mắt lại.

Nhưng cơn đau dự kiến đã không xảy ra, cô ngã vào trong quan tài, ngã vào một vòng tay ấm áp, rộng lớn. Nắp quan tài cũng được đóng lại.

Đầu óc Thương Vũ trống rỗng, cô theo bản năng muốn bò dậy, nhưng bị người kia ôm chặt, bên tai vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ: "Suỵt!"

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.

Thương Vũ cứng đờ người.

Nhân viên đóng giả là một người to lớn, cũng rất nhập vai, đi quanh phòng một vòng, sau đó bắt đầu đập nắp quan tài điên cuồng, tiếng đập ầm ầm.

Thương Vũ theo bản năng cúi đầu xuống, vùi mặt vào, run rẩy toàn thân.

Cô ngửi thấy mùi cỏ hương bài thoang thoảng. Qua lớp áo sơ mi, cô nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của Yến Quy, nhịp tim đó dần giúp cô bình tĩnh lại.

Cô chưa bao giờ tiếp xúc với Yến Quy ở khoảng cách gần như vậy.

Cô luôn ngưỡng mộ anh từ xa, người luôn cao cao tại thượng kia.

Hơi thở của anh phả vào mặt cô, nhịp tim vẫn rõ ràng ngay cả trong môi trường ồn ào và căng thẳng như vậy, thân nhiệt anh hơi cao, lặng lẽ sưởi ấm và xoa dịu cảm xúc bất an của cô.

Trong khoảnh khắc nào đó, cô bỗng thấy lưu luyến vòng tay này.

Nhưng Thương Vũ cũng nhanh chóng nhận ra, tư thế của cô và Yến Quy kỳ lạ đến mức nào.

Lúc này, cô đang quỳ gối giữa hai chân Yến Quy, cả người nép vào lòng anh! Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể chạm vào cằm anh.

Tim Thương Vũ đập loạn nhịp.

Tống Điềm Điềm và Lý Linh đang ôm nhau trong góc quan tài, không hề chú ý đến hai người họ.

Thương Vũ muốn vùng vẫy, nhưng chỉ cần cử động, đầu cô sẽ đập vào nắp quan tài, tiếng động ầm ầm khiến đầu cô ong ong.

Cô nhẹ nhàng dịch người sang một bên, nhưng chưa kịp di chuyển, đã bị Yến Quy giữ lại.

Giọng anh trầm thấp: "Đừng cử động."

Trong giọng nói có chút bối rối khó nhận ra.

Editor: Team Kites

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play