Nắng chiều oi ả bao phủ khắp thành phố. Bóng cây đung đưa lười biếng trong gió. Cơn mưa sáng sớm đã gột rửa bầu trời, trả lại sắc xanh trong veo, tinh khiết.
Phòng họp KORIS.
Giọng nói trong trẻo của Thương Vũ vang lên, phân tích rõ ràng từng số liệu trong báo cáo tài chính: "... Kết quả chiến dịch Prime Day nhìn chung đạt kỳ vọng, nhưng chi phí đổi trả hàng lại quá cao. Giai đoạn tới, chúng ta cần tập trung giải quyết vấn đề này, phấn đấu nâng mức lợi nhuận ròng thêm 5%."
Đầu bút laser của cô chỉ vào biểu đồ trên màn hình, ánh mắt hướng về phía nhóm vận hành: "Các bạn hãy tổng hợp lý do trả hàng, phân loại theo nguyên nhân liên quan đến vận chuyển và chất lượng sản phẩm. Thứ Hai tới, chúng ta sẽ họp cùng nhóm phát triển để thảo luận cách thức triển khai."
Các thành viên nhóm vận hành gật đầu ghi nhận. Thương Vũ mỉm cười nhẹ, chuyển sang slide tiếp theo.
Rèm cửa dày che kín ánh sáng, phòng họp chìm trong bóng tối, chỉ le lói ánh sáng hắt ra từ màn hình. Vầng sáng ấy phủ lên dáng người nhỏ nhắn của Thương Vũ một sắc thái mơ màng.
Cô sở hữu vẻ đẹp tự nhiên, không cần son phấn, nét thanh tú, lanh lợi đặc trưng của những cô gái Hàng Châu, pha lẫn chút gì đó trầm tĩnh, chín chắn. Chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc buộc hờ bằng ruy băng nhung càng tôn lên vẻ đẹp ấy. Ánh sáng từ máy chiếu hắt lên cổ tay mảnh khảnh đang cầm bút laser, làn da trắng nõn mịn màng không tì vết.
Ánh sáng nhiều màu sắc biến đổi liên tục, chiếu sáng những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong không khí. Tiếng vù vù khe khẽ của máy chiếu càng làm nổi bật sự yên tĩnh của khoảnh khắc này. Giọng nói của cô tuy không lớn, nhưng lại mạnh mẽ, đầy sức thuyết phục.
Nhưng điều khiến mọi người thực sự tâm phục khẩu phục chính là thành tích xuất sắc của cô.
Đầu năm, cô được KORIS "đãi ngộ đặc biệt", mời về làm Giám đốc vận hành. Ban đầu, không ít người tỏ ra nghi ngờ năng lực của cô gái trẻ "không đúng chuyên ngành" này. Lĩnh vực thương mại điện tử xuyên biên giới mới nổi lên vài năm gần đây, mọi thứ đều đang trong giai đoạn thử nghiệm, ai cũng phải "dò đá qua sông".
Một cô gái "nhảy dù" xuống, liệu có thể làm nên trò trống gì?
Thế nhưng, Thương Vũ đã âm thầm tìm hiểu, sau ba tháng nắm rõ tình hình các dòng sản phẩm của KORIS, cô đã mạnh dạn thay đổi chiến lược kinh doanh vốn thận trọng, bảo thủ của công ty, đề xuất một bộ giải pháp hoàn toàn mới về chuẩn bị hàng hóa trước Prime Day và điều chỉnh hoạt động trong suốt thời gian diễn ra sự kiện. Các quyết định của cô táo bạo và tự tin, bất chấp mọi ý kiến phản đối, kiên quyết thực hiện. Vụ việc được báo cáo lên tận trụ sở chính, nhưng không những không bị bác bỏ, mà còn được phê duyệt.
Kết quả Prime Day lần này đã khiến cả ngành thương mại điện tử xuyên biên giới tại Hàng Châu phải kinh ngạc: KORIS đạt doanh thu 50 triệu đô la Mỹ, một con số đáng mơ ước. Mọi lời nghi ngờ trước đó đều tan biến.
Nửa năm trước, trong sự kiện Black Friday và Cyber Monday, KORIS chỉ đạt mức doanh thu 8 triệu đô, vừa đủ hoàn thành chỉ tiêu của tập đoàn, tránh bị loại khỏi kế hoạch phát triển. Thành tích vượt bậc lần này không chỉ khiến trụ sở Yến thị chấn động, mà còn khiến nhị thiếu gia Yến Quy, người vốn "ở ẩn", cũng phải đích thân đến KORIS.
Lúc này, anh đang ngồi ở cuối bàn họp dài, tư thế thoải mái trên chiếc ghế xoay, cúi đầu, ngón tay thon dài cầm bút, vô thức vẽ nguệch ngoạc trên tờ giấy.
Gương mặt anh mang những đường nét tinh xảo, sắc bén, gò má cao, đường nét rõ ràng như được tạc tượng. Có chút gì đó hoang dã, phóng khoáng, nhưng lại được tiết chế bởi khí chất xa cách, lạnh lùng của một công tử nhà giàu.
Nói anh giống sư tử thì có vẻ quá phô trương. Anh giống một con sói trên thảo nguyên hơn: bình tĩnh, kiêu hãnh, luôn rình rập, chờ đợi thời cơ để tung ra đòn tấn công chí mạng.
Anh im lặng như một người ngoài cuộc trong suốt cuộc họp.
Cho đến khi Thương Vũ phân công nhiệm vụ xong xuôi, khẽ gật đầu về phía anh: "Yến tổng còn gì cần bổ sung không ạ?"
Anh mới lười biếng ngước mắt lên, giọng nói lạnh nhạt: "Không. Cô trình bày rất tốt."
Thương Vũ gật đầu: "Vậy buổi họp hôm nay kết thúc tại đây. Biên bản cuộc họp sẽ được gửi vào email của mọi người trước khi tan làm."
Cửa phòng họp mở ra, mọi người lục tục kéo nhau ra ngoài. Thương Vũ đi sau cùng, cẩn thận thu dọn laptop và tài liệu.
Rèm cửa được kéo ra, ánh nắng chiều ùa vào, phủ lên người cô một lớp ấm áp. Cô nheo mắt nhìn về phía cuối bàn, chiếc ghế đã trống không, chỉ còn lại một tờ giấy trắng.
Cô bước tới, cầm tờ giấy lên. Trên đó là hình vẽ một chú chim nhỏ bằng bút mực xanh, đôi cánh mạnh mẽ vươn ra, xuyên qua gió mưa, không chút sợ hãi.
-
Yến Quy không nán lại KORIS lâu. Sau cuộc họp, anh dặn dò trợ lý vài câu rồi rời đi.
Đi ngang qua bàn làm việc của Thương Vũ, anh liếc nhìn cô. Cô đang cau mày, cắn đầu bút, tập trung tính toán. Cô hoàn toàn chìm đắm trong công việc, không hề nhận ra ánh mắt của anh.
Sau khi kiểm tra lại biên bản cuộc họp và các số liệu, Thương Vũ vươn vai một cái thật dài.
"Khổ thân cậu rồi, Đan Ny. Phiền cậu gửi email này cho mọi người, nhớ cc cho Yến tổng và mình nhé."
Đan Ny gật đầu, cười trêu chọc: "Hôm nay tan làm đúng giờ được rồi chứ?"
"Chưa chắc đâu. Định đi xem địa điểm tổ chức đám cưới, nhưng mà cậu biết đấy, công việc vẫn quan trọng hơn." Nụ cười rạng rỡ khiến gương mặt cô càng thêm tươi tắn, xóa tan vẻ nghiêm nghị khi họp lúc nãy.
Đám cưới dự định tổ chức vào cuối tháng, giấy đăng ký kết hôn vẫn chưa làm, nhưng mọi công tác chuẩn bị đã được tiến hành đâu vào đấy.
Thương Vũ lấy điện thoại, nhắn tin cho vị hôn phu, nhưng không thấy anh trả lời. Cô cho rằng anh đang bận nên cũng không để tâm lắm.
Đan Ny nhìn cô với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Thật tốt quá đi mất! Tiểu Vũ của chúng ta lên xe hoa sớm thế, chẳng cho ai cơ hội gì cả."
"Không sao, đến lúc đó mình sẽ lén ném hoa cưới cho cậu."
Thương Vũ và vị hôn phu Đoạn Trạch yêu nhau từ thời đại học. Sau khi tốt nghiệp, cô muốn tập trung phát triển sự nghiệp, chưa vội nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng Đoạn Trạch nói gia đình giục giã nên Thương Vũ suy nghĩ một hồi, liền đồng ý tổ chức đám cưới trước.
Tổ chức đám cưới không phải chuyện đơn giản, nhất là khi Thương Vũ là tiểu thư nhà họ Thương tại Hàng Châu. Dù gia đình đã sa sút, tài sản không còn nhiều, nhưng danh tiếng vẫn còn. Chuyện hôn nhân đại sự, không thể qua loa được.
Bố cô muốn giao toàn bộ việc chuẩn bị đám cưới cho mẹ kế, nhưng Thương Vũ vốn bướng bỉnh, kiên quyết từ chối. Cô không muốn dính dáng nhiều đến những gia đình giàu có, quyền quý, nên kiên trì tự mình lo liệu mọi việc, tỉ mỉ, cẩn thận như cách cô làm việc.
Đoạn Trạch không đòi hỏi gì, luôn nghe lời cô, sính lễ đã gửi từ sớm, còn yêu cầu đám cưới phải thật long trọng, hoành tráng.
"Tiền nong không thành vấn đề. Đám cưới với Tiểu Vũ phải thật náo nhiệt, thật hoành tráng." Là con nhà giàu có, anh ta dĩ nhiên có đủ điều kiện để nói như vậy.
Tuy nhiên, Thương Vũ vẫn ghi chép tỉ mỉ từng khoản chi tiêu, cố gắng tự chi trả trong khả năng của mình.
Cô hài lòng vì Đoạn Trạch không can thiệp quá nhiều vào việc chuẩn bị đám cưới, để cô tự do quyết định mọi việc. Cô chỉ cần anh như hồi đại học, luôn nghe lời cô, nhẹ nhàng gọi cô là "Tiểu Vũ", luôn ở bên cạnh cô với nụ cười ấm áp, chân thành khen ngợi cô "giỏi quá", "hay quá", "Tiểu Vũ quả là cô gái thông minh nhất anh từng gặp", là cô đã cảm thấy mãn nguyện.
Với cô, người bạn đời lý tưởng là người mang lại cho mình những giá trị tinh thần tích cực. Và đó chính là điều Đoạn Trạch đã làm được.
Điện thoại rung lên, Tô Linh gửi tin nhắn hỏi Thương Vũ khi nào tan làm, để cùng nhau đi uống nước.
Thương Vũ: Đợi mình chút, còn chút việc.
Tô Linh: Vẫn còn tăng ca à? Cô dâu cũng không cần thiết phải chăm chỉ như vậy chứ.
Thương Vũ: Hôm nay sếp lớn đến.
Tô Linh: Yến Quy á? Bạn học cấp ba của cậu hả?
Thương Vũ thoáng chần chừ, ngước nhìn ra cửa. Yến Quy đã đi từ lâu rồi.
Cô biết sếp trực tiếp của mình là bạn học cấp ba sau khi vào làm được một tháng. Hôm đó, cô cùng Đan Ny đến trụ sở tập đoàn họp, nhìn thấy tên Yến Quy ở vị trí CEO trên bảng giới thiệu công ty.
Tuy nhiên, cô luôn giữ khoảng cách, không hề lợi dụng mối quan hệ này. May mắn là anh cũng vậy. Cả hai cư xử như những người xa lạ, anh đánh giá cao năng lực của cô, còn cô thì luôn hoàn thành tốt công việc và báo cáo đầy đủ cho anh.
Tòa nhà văn phòng vẫn sáng đèn trong màn đêm cuối hè. Thương Vũ pha một cốc cà phê, chuẩn bị hoàn thành nốt công việc còn lại. Xong sớm, cô có thể cùng Tô Linh đến quán bar mới khai trương ở Bến Thượng Hải, thưởng thức món rượu lê đặc biệt.
Thương Vũ: Em xong việc rồi. Váy cưới đã gửi đến chỗ anh chưa? Mai em qua lấy nhé?
Đoạn Trạch vẫn chưa hồi âm. Điều này khiến cô hơi khó hiểu. Bình thường anh luôn trả lời tin nhắn ngay lập tức, còn gửi cho cô cả "rổ" sticker.
Hồi đại học, anh theo đuổi cô bằng cách nhắn tin và gửi sticker liên tục, thậm chí còn tuyên bố "kể cả đang tắm cũng phải ra trả lời tin nhắn của Tiểu Vũ". Cả hai đã "nuôi" được cả "tàu" biểu tượng trên QQ.
Sau này, họ chuyển sang dùng Wechat, ít dùng QQ hơn, nhưng vẫn giữ nguyên avatar cặp đôi. Khi cô trêu chọc anh rằng không cần thiết phải dùng những thứ màu mè, lòe loẹt đó nữa, anh liền nói đó là "trở về với bản chất", còn ghim tin nhắn của cô lên đầu.
Thương Vũ gửi tin nhắn đùa: "Giỏi lắm nha, tin nhắn người yêu cũ không thèm trả lời, tin nhắn người yêu hiện tại cũng phớt lờ luôn."
Vừa định chọn một sticker giận dỗi, một tin nhắn mới hiện lên.
Tô Linh: Tiểu Vũ, Đoạn Trạch có liên lạc với cậu không?
Tô Linh: Có ảnh muốn cho cậu xem, nhân viên mình chụp được, mình cắt ra rồi.
Tô Linh: [Ảnh]
Đúng lúc mất kết nối wifi, Thương Vũ chuyển sang dùng 4G. Bức ảnh có dung lượng lớn nên load khá chậm.
Đập vào mắt cô đầu tiên là chiếc đèn chùm nhiều màu sắc, đầy tính nghệ thuật ở sảnh khách sạn nhà Tô Linh. Năm ngoái, nhóm bạn của cô đã tụ tập đón giao thừa ở đây.
Rồi hình ảnh một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau dần hiện ra. Bức ảnh tuy mờ, nhưng cô vẫn nhận ra chàng trai cao gầy, kiểu tóc giống hệt Đoạn Trạch. Và chiếc vòng tay màu xanh đậm trên cổ tay anh ta, chính là chiếc vòng cô tự tay tết tặng anh, kiểu dáng và màu sắc đều do cô thiết kế.
Trừ phi trên đời này có người thứ hai cũng làm một chiếc y hệt.
Nhưng điều đó sao có thể xảy ra?
Không khí xung quanh như đông cứng lại. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất, nhưng Thương Vũ không cảm nhận được chút hơi ấm nào. Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Đoạn Trạch hôn say đắm, gần như dồn hết trọng lượng cơ thể lên người cô gái. Cô ta cũng không hề kháng cự, vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
Anh ta vội vàng đến mức không thể chờ đến khi vào thang máy, bất chấp việc có nhân viên khách sạn đang ở đó.
Thậm chí anh ta còn quên mất đây là khách sạn của bạn thân vị hôn thê mình.
Tô Linh: Mình đang ở khách sạn. Cậu có muốn đến ngay không?
Tô Linh: Hôm nay nhất định phải lôi đôi gian phu dâm phụ này ra!
Thương Vũ không trả lời.
Editor: Team Kites
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT