Đầu ngón tay anh khô ráo, ấm áp, không dùng lực nhiều khi véo má cô.
Thương Vũ ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng nhiều màu sắc loang loáng trên mặt nước, dịu dàng phản chiếu lên khuôn mặt anh, phủ lên anh một vầng hào quang hư ảo.
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng mưa, tiếng sấm bên ngoài bỗng trở nên xa vời.
Thứ duy nhất đang đến gần, là đôi mắt sâu thẳm của Yến Quy. Thương Vũ nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác nhưng lại có chút mong đợi của chính mình phản chiếu trong mắt anh.
"Thơm quá." Thương Vũ buột miệng nói.
Yến Quy ngạc nhiên: "...?"
Thương Vũ cúi xuống ngửi mùi nước xả vải hương cỏ hương bài thoang thoảng trên áo khoác của anh: "Mùi này thơm quá."
Rõ ràng cô và anh dùng cùng một loại nước xả vải, tại sao bình thường cô lại không ngửi thấy mùi hương này nhỉ?
Yến Quy không ngờ cô lại nói vậy, bật cười: "Không phải chúng ta dùng cùng một loại nước xả vải sao?"
Thương Vũ nói: "Vâng, nhưng bình thường em không ngửi thấy."
"Thật sao?"
Lúc này, Yến Quy không thực sự lắng nghe Thương Vũ đang nói gì, bởi vì cô đang ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh, ươn ướt như chú nai nhỏ trong rừng.
Chú nai nhỏ yếu ớt, lanh lợi, khiến người ta không dám đến gần, sợ rằng chỉ cần lại gần một chút, nó sẽ sợ hãi bỏ chạy.
Yến Quy chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn cô gái mà anh đã quen biết nhiều năm, nhưng vẫn không hề thay đổi.
Đúng lúc này, đèn bỗng sáng lên. Điện đã có trở lại.
Như thể mọi thứ trong bóng tối vừa rồi chỉ là một vở kịch có thời hạn, đèn sáng, vở kịch cũng kết thúc.
Thương Vũ đang cầm bát cháo hạt sen ăn dở, vẫn còn chút hơi ấm. Cô đứng phắt dậy: "Ngon quá, em lấy thêm chút nữa."
Nói rồi, cô trả lại áo khoác cho Yến Quy, vội vàng thoát khỏi bầu không khí có chút mờ ám này.
Từ trong bếp, cô lén nhìn lại, Yến Quy vẫn đứng trước bể cá, cúi đầu, vẻ mặt trầm tư.
Thương Vũ húp vội bát cháo, tiện thể múc thêm một bát cho Yến Quy, rồi rửa bát và nồi của mình.
Đến khi cô ra ngoài thì Yến Quy đã không còn ở phòng khách. Thương Vũ về phòng sấy tóc, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh vừa rồi.
Lúc nãy anh định hôn mình sao?
Vậy tại sao mình lại dùng chủ đề cứng nhắc như vậy để cắt ngang?
Không biết, không biết, không biết, kệ anh ấy đi.
Thương Vũ úp mặt xuống gối, nhắm mắt lại, trằn trọc mãi mới ngủ được.
...
Cơn mưa kéo dài ba ngày mới tạnh, sau đó nắng lên rực rỡ, nhưng thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Mùa lựa chọn sản phẩm thu đông chính thức bắt đầu, đồng thời việc chuẩn bị hàng cho Black Friday và Singles" Day cũng diễn ra rầm rộ.
Dù Thương Vũ đã giao việc lựa chọn sản phẩm và chuẩn bị hàng cho các nhóm trong bộ phận vận hành, nhưng cô vẫn phải kiểm tra lại phương án cuối cùng.
Công việc bắt đầu bận rộn, sáng nào đến công ty cũng có ít nhất hai trưởng nhóm đứng chờ ở bàn làm việc của cô, chờ cô xem qua phương án chuẩn bị hàng của nhóm mình để còn sửa chữa.
Đến trưa, dì Lý mang cơm đến, gọi cô sang văn phòng Yến Quy ăn cơm. Ăn xong, cô chỉ kịp nằm ngủ một lát trên ghế dài, chiều lại là hàng loạt cuộc họp thảo luận về sản phẩm mới.
Yến Quy thường ra khỏi nhà lúc 7 giờ sáng, còn Thương Vũ ngủ dậy, chen chúc trên tàu điện ngầm lúc hơn 8 giờ. Thỉnh thoảng gặp đồng nghiệp trên tàu, có người tò mò hỏi: "Chị Tiểu Vũ, sao anh Yến không lái xe đưa chị đi làm ạ?", Thương Vũ chỉ cười, nói anh Yến dạo này không làm việc ở KORIS, mà ở trụ sở chính.
Đúng là anh không làm việc ở KORIS, nhưng Thương Vũ nghĩ, cho dù anh có đến đây, cô cũng chưa chắc đã chịu đi xe của anh.
Yến Quy cũng từng đề cập đến chuyện này.
Dạo này công ty bận rộn, tối nào tôi cũng phải xem dữ liệu đến khuya, sáng lại lo ngủ quên nên mới hôm trước, trong bữa tối với dì Lý, tôi có than thở đôi chút về tình hình công việc.
Yến Quy buột miệng nói: "Để anh bảo bác tài xế đưa em đi làm."
Nhưng Thương Vũ lập tức từ chối: "Thôi khỏi anh, không cần đâu, làm phiền bác tài xế lắm."
Yến Quy nói: "Đó là công việc của người ta mà."
Thương Vũ nói: "Không sao, em tự đi tàu điện ngầm được rồi, em thích đông người, với lại quán bánh donut ở gần ga tàu điện ngầm ngon tuyệt cú mèo, đi xe là không mua được."
Bánh donut chỉ là cái cớ, cô cũng chỉ thỉnh thoảng mua một hai cái mang đến công ty làm bữa xế thôi, chủ yếu là cô không muốn đi xe Yến Quy.
Thấy cô nói vậy, Yến Quy cũng không ép. Thương Vũ hiểu ý tốt của sếp, nhưng cô không muốn nhận.
Dạo này mọi người ở KORIS đều bận tối mắt tối mũi. Tối nào Thương Vũ về nhà, dì Lý cũng để sẵn cơm canh hâm nóng trong nồi.
Yến Quy có hôm làm thêm ở thư phòng, có hôm ngủ sớm. Lúc ra ngoài đi vệ sinh hoặc lấy nước, anh thỉnh thoảng bắt gặp Thương Vũ ôm bát cơm ngồi trên sofa, vừa xem phim, vừa xem bảng biểu trên máy tính, vừa ăn cơm.
Thấy anh, Thương Vũ cười tươi chào: "Chào buổi tối anh Yến."
Yến Quy chỉ khẽ gật đầu, nhìn màn hình tivi. Thương Vũ hiểu ý, cầm điều khiển: "Có ồn không anh? Em vặn nhỏ lại nhé."
Yến Quy do dự một chút, rồi vẫn nói: "Không sao."
Nhưng khi anh ra ngoài lấy nước lần nữa, tivi vẫn bật, còn Thương Vũ thì ngủ gục trên sofa, nhíu mày, máy tính bên cạnh vẫn đang mở bảng phân tích đối thủ cạnh tranh, góc phải màn hình vẫn nhấp nháy tin nhắn từ nhóm chat.
Là sếp, lẽ ra anh phải vui mừng vì nhân viên của mình tận tâm với công việc.
Nhưng Yến Quy đứng đó im lặng hồi lâu, thật sự không vui nổi.
Sáng nay, Thương Vũ dậy sớm một cách khác thường rồi chào anh. Anh đang thắt cà vạt, thản nhiên bảo: "Tối qua em chảy nước miếng ra sofa đấy."
Thương Vũ sửng sốt, theo bản năng sờ khóe miệng: "Sao có thể chứ!"
Cô chạy ra sofa xem, quả nhiên có một vệt nước nhỏ, trông rất rõ.
Thương Vũ: "..."
"Sau này đừng ngủ trên sofa nữa, người ta lại bảo vợ chồng mình bất hòa." Yến Quy lạnh nhạt nói.
"Em buồn ngủ quá nên ngủ quên mất." Thương Vũ cãi lại, "Mà chuyện này làm sao truyền ra ngoài được, em giỏi giữ bí mật lắm."
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Thương Vũ lại dấy lên nghi ngờ.
Mấy lần rồi, cô nhớ rõ mình ngủ trên sofa, nhưng tỉnh dậy lại thấy mình nằm trên giường trong phòng.
Cô phân vân không biết nên tin mình mộng du, hay tin Yến Quy bế cô vào phòng ngủ.
Suy nghĩ mãi, Thương Vũ quyết định lờ đi, chỉ cần Yến Quy không nhắc đến, cô coi như chưa từng xảy ra.
"Làm thêm ở nhà không có tiềng tăng ca đâu." Yến Quy kéo suy nghĩ của cô về hiện thực.
"Em kiếm tiền hoa hồng." Thương Vũ đáp trả.
"Lương "bà Yến" không đủ cho em tiêu à?"
"Tiền thì ai mà chẳng muốn nhiều." Thương Vũ nhướn mày, "Hơn nữa, "bà Yến" chỉ giới hạn có một năm."
Tham vọng của Thương Vũ không chỉ dừng lại ở tiền hoa hồng, mà còn nhắm đến cổ phần của KORIS. Cô hiểu rõ, chỉ có những thành tích xuất sắc mới đủ sức nặng để cô có thể ngồi vào bàn đàm phán về cổ phần.
Yến Quy im lặng cài cúc áo vest, khoanh tay tựa vào cửa phòng tắm, ánh mắt lạnh lùng dõi theo Thương Vũ đang đánh răng, rửa mặt trong gương.
"Vậy nên khen em tận tâm hay khen em nhìn xa trông rộng đây?"
Thương Vũ nghiêm túc suy nghĩ, rồi ngẩng lên nhìn Yến Quy trong gương, cười nói: "Anh Yến, khen em một trăm câu cũng không bằng tăng lương cho em một lần."
Yến Quy liếc nhìn quầng thâm dưới mắt cô.
Lương có tăng hay không Thương Vũ không biết, nhưng cô thật sự không ngủ quên trên sofa nữa, cô chọn cách làm thêm trong phòng sau khi tắm xong.
Bảng kế hoạch chuẩn bị hàng của bộ phận vận hành đã được chỉnh sửa đến phiên bản 12.0. Thương Vũ tỉ mỉ xem xét, sửa đi sửa lại, đồng thời chuẩn bị rất nhiều phương án dự phòng.
Lúc ăn trưa, cô cũng hơi mất tập trung, ăn một miếng lại nhìn máy tính một lần.
Dì Lý lúc đầu không nói gì, nhưng sau đó cũng không nhịn được nữa: "Tiểu Vũ, con ăn như vậy sao mà ngon miệng được, Yến Quy ăn cơm cũng không như con đâu."
Thương Vũ tò mò: "Anh ấy ăn kiểu gì ạ? Mấy hôm nay dì đều mang cơm cho con, vậy bên anh ấy thì sao?"
Dì Lý xua tay: "Bên nó dì không lo, dì mang cơm cho nó trước rồi mới đến chỗ con, bát thì để nó tự mang về lúc tan làm."
"Ăn cùng con á, tốt quá." Thương Vũ mỉm cười.
"Ừ, nói chuyện với con, giám sát con, không cho con lén làm thêm giờ vào buổi trưa." Dì Lý trách yêu, "Còn phải giám sát con ngủ trưa cho đàng hoàng nữa."
Thương Vũ ngượng ngùng tắt màn hình máy tính, ôm bát ngồi cạnh dì Lý.
Dạo này quầng thâm mắt cô khá nặng. Sáng nay, gặp Yến Quy trong phòng tắm, dù anh không nói gì nhưng cô thấy rõ anh thoáng sững người.
"Con nhớ hồi nhỏ, mẹ con mang cơm đến, hai mẹ con lại ngồi trên ghế dưới gốc cây vừa ăn vừa trò chuyện. Mẹ con nấu ăn ngon lắm, nhưng chỉ nấu cho con thôi, bảo ba con không có phúc hưởng. Từ khi mẹ mất, con toàn ăn ở căn tin... Cảm ơn dì Lý nhé."
Sau này mẹ cô bị bệnh nằm viện, Thương Vũ còn phải tự nấu cơm, nấu canh mang đến cho mẹ. Cô không giỏi nấu nướng, lần nào cũng không ngon, nhưng mẹ cô vẫn ăn rất ngon miệng.
"Cảm ơn dì làm gì, đều là Yến Quy thương con, đặc biệt dặn dì chăm sóc con đấy." Dì Lý vỗ vỗ sofa, "Lát nữa con ngủ trưa đi, dì đi rửa bát. Chăn trong tủ, con tự lấy nhé."
Thương Vũ ngẩn người, rồi cười tươi gật đầu.
Văn phòng của Yến Quy không rộng, ở góc phòng đúng là có một cái tủ. Thương Vũ thử kéo thì thấy tủ không khóa. Bên trong là một chiếc chăn mềm mại, bên dưới còn có cả một chiếc gối nhỏ.
Dì Lý chu đáo kéo rèm cửa và tắt đèn, nhưng Thương Vũ cuộn tròn trong chăn, trằn trọc mãi không ngủ được.
Chiếc chăn có mùi hương cỏ hương bài thoang thoảng, giống hệt mùi hương trên người Yến Quy.
Cô lấy điện thoại ra, mở khung chat với Yến Quy, nhìn chằm chằm vào avatar con hạc giấy giống hệt của bố cô.
Nhìn kỹ mới thấy đó không phải hạc giấy, mà là một chú chim nhỏ màu xanh, đang trú mưa dưới mái hiên.
Lịch sử trò chuyện rất ngắn, lướt hai trang là hết.
Bên ngoài cũng đang mưa lất phất, Thương Vũ nhìn đồng hồ, còn chưa đầy hai mươi phút nữa là đến giờ làm việc buổi chiều, cuối cùng cô ném điện thoại sang một bên, quyết định nhắm mắt ngủ một giấc ngắn.
Ngay cả chiếc gối cũng có mùi hương của Yến Quy, nhưng Thương Vũ vẫn ngủ thiếp đi.
Chiều tỉnh dậy, cô vẫn còn hơi mơ màng, ngồi trước máy tính ngẩn ngơ, nhưng khi mở bảng kế hoạch chuẩn bị hàng của các nhóm gửi đến, cơn buồn ngủ bay biến hết.
"Bây giờ hiệu suất vận chuyển đường biển không thể tính theo số ngày như trước nữa, cuối năm là mùa cao điểm của ngành hàng gia dụng, lại thêm Black Friday và Singles" Day, phải cộng thêm ít nhất 15 ngày."
"Vậy mình cộng thêm hệ số 15 vào kế hoạch chuẩn bị hàng ạ? Nhiều quá, hệ số mùa cao điểm của mình không cao như vậy." Trưởng nhóm do dự.
"Đúng là không cao như vậy, nhưng phải tính cả thời gian vận chuyển nữa, lô hàng này đến trước tháng 12 là được, nhưng lô thứ hai đến vào tháng 1, lúc đó mùa cao điểm đã kết thúc rồi." Thương Vũ vừa nói vừa cầm bút viết nguệch ngoạc lên sổ tay.
Dù đã chuyển sang làm việc không giấy tờ, cô vẫn có thói quen dùng bút và giấy để ghi lại những ý tưởng bất chợt.
"Vậy nên từ lô hàng này trở đi phải dùng hệ số doanh số tháng 1, nếu không hàng tồn kho lại nhiều, cuối cùng lại phải xả hàng. Dù qua tháng 1 phí lưu kho sẽ giảm, nhưng tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy." Thương Vũ vừa lẩm bẩm vừa mạnh tay gạch bỏ hệ số cũ, viết 0.8 vào bên cạnh.
"Về sửa lại đi, xong rồi gửi lại cho tôi xem, không có vấn đề gì thì gửi lên duyệt."
Bận rộn cả buổi chiều, ngẩng lên vươn vai thì trời đã gần tối. Sắp đến giờ tan làm, mọi người vẫn đang hối hả làm việc, Thương Vũ lấy điện thoại ra, quyết định đặt trà sữa cho mọi người.
Vừa mở app đặt đồ ăn, WeChat đã hiện lên một tin nhắn: "Đi nhậu không?".
Là avatar của Tô Linh, Thương Vũ không chút do dự trả lời: "Đi."
Dạo này bận rộn quá, không có thời gian đi ăn với Tô Linh, hôm nay xem bảng kế hoạch cũng gần xong rồi, Thương Vũ quyết định tan làm đúng giờ.
Xe của Tô Linh đậu sẵn dưới tòa nhà công ty.
Quán nhậu đông khách, may mà Tô Linh đã đặt bàn trước.
Vừa ngồi xuống đặt túi xách, Tô Linh đã cằn nhằn: "Dạo này muốn hẹn được cậu khó thật đấy."
Thương Vũ áy náy nói: "Tối nay tớ mời cậu nhé."
Tô Linh xua tay: "Thôi khỏi, tớ biết, lấy chồng rồi là bị gia đình ràng buộc, huống hồ lại là Yến thiếu gia."
Thương Vũ định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười trừ, cúi xuống gọi món.
Theo lệ thường, họ gọi hai ly rượu lê. Thương Vũ đang than thở với Tô Linh về chuyện người Mỹ làm ăn khó khăn, cảng biển phía Tây Mỹ tắc nghẽn kinh khủng, thì Tô Linh "Suỵt" một tiếng, nháy mắt với cô.
Thương Vũ quay đầu nhìn theo hướng Tô Linh chỉ. Cách đó hai bàn, Thẩm Khê Nghiên đang nghe điện thoại.
Cô ta rõ ràng không nhìn thấy Thương Vũ và Tô Linh, một mình gọi cả bàn đồ ăn, nhưng đối diện lại trống không. Thương Vũ không biết cô ta đang nói chuyện với ai, nhưng rõ ràng là họ đang cãi nhau, Thẩm Khê Nghiên nhíu mày, mắt dần đỏ hoe.
"Cô ta đang đợi ai thế?" Tô Linh hỏi bằng khẩu hình.
"Không biết, chồng cô ta à?" Thương Vũ cũng đáp lại bằng khẩu hình.
Đám cưới của Đoạn Trạch và Thẩm Khê Nghiên, nhà họ Yến không ai đến dự. Thiệp mời gửi đến nhà cũ cũng rơi vào im lặng. Đoạn Trạch cũng không dám mời Thương Vũ.
Vì vậy, suốt thời gian qua, Thương Vũ gần như quên mất sự tồn tại của hai người này.
Chưa kịp hóng hớt thêm, cửa quán nhậu mở ra, một bóng người quen thuộc bước vào.
"Đúng là xui xẻo." Tô Linh khẽ chửi thề.
Người bước vào không ai khác chính là Đoạn Trạch.
Bàn của Thương Vũ và Tô Linh hơi khuất, nên từ góc nhìn của họ, tạm thời Đoạn Trạch chưa nhìn thấy họ.
Vừa vào cửa, Đoạn Trạch đã đi thẳng đến chỗ Thẩm Khê Nghiên, ngồi xuống bên cạnh cô ta, lấy một bông hồng từ phía sau ra, ôm cô ta dỗ dành.
Thương Vũ thấy cảnh này sao mà quen thuộc đến thế.
Một năm trước, sinh nhật cô, cũng tại quán nhậu này, Đoạn Trạch cũng tặng cô một bông hồng.
Ngay cả biểu cảm khi dỗ dành cô cũng giống hệt.
Editor: Team Kites
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT