Qua một đêm cộng đồng mạng dậy sóng, ngày hôm sau, trọng tâm câu chuyện đã biến thành #Hoa_Thịnh_trộm_heo#, chỉ có bốn chữ đã đè bẹp tin tức minh tinh nào đó kết hôn, đứng trên top 1 hot search, ngay cả Hoắc Nghiên cũng trở thành nhân vật được tìm kiếm hàng đầu.

Nhất thời, chủ đề trộm heo và hình ảnh livestream đêm đó đã lan truyền khắp mạng xã hội.

Gương mặt và cái tên của Hoắc Bạch đã bước vào tầm mắt của đại chúng, là đối tượng được bàn tán nhiều nhất hôm nay.

Dưới phần bình luận của Hoa Thịnh thì càng náo nhiệt hơn.

Công ty đã định sẵn ngày đầu tháng sau là buổi họp báo ra mắt sản phẩm điện thoại mới, bây giờ sự chú ý của mọi người lại không phải là điện thoại, mà là một con heo, tất cả đều bình luận hỏi rằng vì sao thiếu gia lại phải đi trộm heo?

“Đây là cảm giác mạnh của các thiếu gia à? Nửa đêm trộm heo?”

“Nhưng con heo kia thật sự rất đáng yêu, haiz, ai có thể từ chối một con heo đáng yêu như vậy chứ?”

“Hoắc Nghiên, chồng à, anh ra nói một câu đi xem nào?”

“Có sao nói vậy, hôm qua xem livestream, thấy em gái kia và heo con đúng là chân tình thật ý, ngay cả tôi cũng phải cảm động.”

“Chỉ có tôi thấy em gái đánh một roi qua đó rất đẹp mắt sao? Muốn gả cho em gái!”

“...”

Chưa tới giữa trưa, thông tin đã trực tiếp nhảy ra chiếm cứ màn hình điện thoại của Hoắc Nghiên.

Tề Chiêu: “Cháu cậu bị làm sao vậy? Nửa đêm đi trộm heo?”

Chung Thịnh: “Lão đại, các bên đối tác đều đang đồn, nghe nói sản phẩm mới của Hoa Thịnh thất bại, anh bị đả kích nên nửa đêm mới đi trộm heo, có thật vậy không?”

Vương Mạn Ngọc: “Tôi thấy tin tức đăng Hoa Thịnh sắp phá sản, anh chuẩn bị đổi nghề mở trại nuôi heo à?”

Hoắc Nghiên: “...”

Nói linh tinh gì thế?

Vì buổi họp báo, Hoắc Nghiên mấy ngày ngủ lại công ty, ngày nào cũng ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà, hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh, tranh thủ tập tành một chút, kết quả là vừa tập xong, chưa kịp tắm rửa đã bị tin đồn thất thiệt này làm cho tỉnh cả người.

Cho dù không biết nguồn gốc tin tức là từ đâu ra, nhưng anh cũng có thể đoán được là Hoắc Bạch lại gây rắc rối rồi.

Hoắc Nghiên đã quen với những chuyện như này, anh đặt điện thoại xuống, đi tắm trước, sau đó tìm một bộ âu phục trong tủ đồ ra thay.

Vừa cài cúc cổ tay, vừa liên lạc với Dư Thanh.

8 giờ 30, Dư Thanh đúng giờ xuất hiện ở văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.

Hôm nay, Dư Thanh cẩn thận hơn trước kia rất nhiều, anh ta tỉ mỉ quan sát nét mặt Hoắc Nghiên, sau đó lấy hết dũng khí đặt máy tính bảng ra trước mặt Hoắc Nghiên.

“Đây là… cảnh tượng livestream hôm qua.”

Bữa sáng của Hoắc Nghiên vừa được bưng ra.

Một món đồ tây truyền thống và một cốc cà phê đen.

Anh chậm rãi cắt thịt xông khói, thỉnh thoảng liếc nhìn video một cái.

“Hoắc Bạch, anh định đáng người à?”

“Nửa đêm anh không ngủ đến trộm heo của tôi!”

Trong văn phòng yên tĩnh, giọng nữ sinh vang lên vừa trong trẻo vừa mạnh mẽ.

Hoắc Nghiên cụp mắt xuống, không nói chuyện.

Vì hồi hộp, Dư Thanh cũng không dám thở mạnh, hai tay anh ta nắm chặt sau đó lại buông ra.

“Có lẽ là do… nguyên nhân này.” Dư Thanh nơm nớp lo sợ: “Cháu anh đi vào nhà người ta trộm heo, vừa hay bị bắt, không biết vì sao, cô gái kia còn cố tình quay video, sau đó thì…”

Anh ta không dám nói thêm nữa.

Hoắc Nghiên mỉm cười: “Đúng là rất thông minh.”

Dư Thanh trừng to mắt, không biết Hoắc Nghiên đang tức giận hay đang chế giễu.

“Chẳng lẽ không phải sao?” Giọng Hoắc Nghiên trầm xuống: “Cô ấy biết Hoắc Bạch cố ý nhắm vào cô ấy, cho nên mới lựa chọn phơi bày mọi việc lên mạng, bây giờ heo nổi tiếng, Hoắc Bạch cũng nổi tiếng, về sau nhỡ xảy ra chuyện gì, đương nhiên Hoắc Bạch sẽ không thoát khỏi liên quan.”

Hoắc Bạch chính là kẻ chuyên gây rắc rối, cho dù hôm nay không thành công, ngày mai anh ta vẫn sẽ ra tay.

Đầu óc đứa nhỏ này rất nhanh nhạy, biết cách lợi dụng nhân tố bên ngoài để đạt được mục đích, cho dù là phản xạ tự nhiên hay có điều kiện thì cũng mạnh hơn đứa cháu không có bản lĩnh của anh rất nhiều.

Đương nhiên Hoắc Nghiên sẽ không tức giận, cũng sẽ không cảm thấy coi heo là thú cưng thì có gì kỳ lạ.

Nếu là thú cưng, vậy địa vị trong lòng chủ nhân sẽ không giống nhau, Hoắc Bạch biết rõ còn cố ý làm ra chuyện này, rõ ràng là đâm đao vào lòng người ta.

Ăn xong miếng cuối cùng, Hoắc Nghiên đẩy đĩa ra, ngón tay khẽ lướt trên màn hình.

Weibo đăng video này chỉ trong một đêm đã có 2 vạn lượt share, đồng thời còn tăng lên gấp bội.

“Ha ha ha, có ai xem Weibo của chủ tịch Vinh Khải không? Anh ta nói phần mềm của Hoa Thịnh vô dụng như vậy, Hoắc Nghiên đổi nghề sang chăn heo là lựa chọn rất chính xác.”

“Có sao nói vậy, đồ điện tử của Hoa Thịnh thực sự rất tệ, máy tính, điện thoại đều chẳng có gì đặc biệt, rốt cuộc sản phẩm mới có gì thay đổi không?”

“Đây… không phải là chiến tranh trên thương trường à? Sao không giống như những gì tôi nghĩ vậy?”

Trong bình luận, ai cũng cho rằng mình đúng, có người hiểu, có người không, có người khen Giang Lê Thanh thân thủ tốt, nhưng phần lớn đều đang hóng drama của Hoa Thịnh.

Hoa Thịnh gần đây quá mạnh mẽ.

Trong vài năm ngắn ngủi, Hoa Thịnh đã dùng tốc độ đáng sợ để chiếm cứ thị trường các thành phố lớn, từ thiết bị điện tử, đồ điện gia dụng… đều đã chậm rãi xâm nhập vào từng gia đình.

Cây cao, đương nhiên phải đón gió.

Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này hot nhanh như vậy, đương nhiên không thoát được sự nhúng tay của các phe đối lập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play