Giang Lê Thanh lăn trên mặt đất, ôm heo khóc lóc: “Cứu con làm gì! Mọi người lúc nào cũng thiên vị cơ mà? Hôm nay dám trộm heo của con, ngày mai có thể bán con tới Myanmar. Con vốn cũng không thích sống tiếp, không bằng cứ để con chết đi. Con chết đi thì tất cả mọi người đều vui vẻ.”

“Heo Tiểu Giang, đều tại chị không tốt, chị mang em về đây để những người này bắt nạt em…”

“Hu hu, chị không chăm sóc tốt cho em.”

Khóc lóc khản cả giọng.

Tất cả mọi người không dám tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ôm heo kêu khóc, heo Tiểu Giang cũng cảm nhận được sự bi thương của cô, bèn dùng mũi cọ qua cọ lại trên mặt cô.

Hình tượng khá là… xót xa.

Nữ chính trong nguyên tác vốn là một người nhu nhược vô dụng, cho nên “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” như này cũng không tính là sụp đổ thiết lập nhân vật.

Cô dựa vào điểm này, dùng sức khóc, khóc xé ruột xé gan.

Chẳng những huyên náo đến mức đèn trong biệt thự nhà họ Giang sáng hết lên, mà ngay cả biệt thự sát vách cũng nghe thấy tiếng động, gọi điện thoại cho bảo vệ khu.

Cha mẹ Giang thật sự sợ hãi.

Mẹ Giang muốn tới kéo cô dậy, lại sợ kích thích đến cô, nhất thời chân tay luống cuống: “Thanh Thanh, con đừng khóc, chuyện này là do cha mẹ cân nhắc không chu toàn, mẹ nghĩ Nặc Nặc…”

Giang Lê Thanh gào khóc cắt lời khiến bà ta không nói tiếp được nữa: “Mẹ, trong lòng mẹ chỉ có Nặc Nặc thôi, con vốn không phải là con gái của mẹ!”

Mẹ Giang lòng nóng như lửa đốt: “Được, được, đều là mẹ sai, con đừng khóc nữa được không? Bây giờ con muốn xử lý chuyện này như thế nào? Cha mẹ đều nghe theo ý con không được sao?”

Nghe xong lời này, quả nhiên Giang Lê Thanh không khóc nữa.

Cô lau nước mắt: “Để Nặc Nặc ở lại trường hoặc là dọn ra ngoài đi, nếu không thì con không yên tâm về heo Tiểu Giang của con…”

Mẹ Giang kinh ngạc, không cách nào đáp lời cô được.

Giang Lê Thanh mím môi, tủi thân nhìn về phía cha Giang, nước mắt lại sắp trào ra: “Cha mẹ, không phải con bảo cha mẹ đuổi Nặc Nặc đi, chỉ là ra ngoài ở mà thôi, con cũng ngủ ở trường mà? Lẽ nào chút yêu cầu này mà mọi người cũng không thể thỏa mãn con sao?”

“Mẹ…”

Mẹ Giang hơi do dự, cha Giang đứng bên cạnh dứt khoát hơn bà ta nhiều, lập tức vung tay lên ra quyết định: “Quyết định vậy đi, để Nặc Nặc và con cùng ở ký túc xá, chờ lầu bốn của con xây xong, con trở về ở là được, như vậy được chưa?”

Giang Nặc Nặc nheo mắt lại, môi hơi run rẩy.

“Còn chuyện xin lỗi thì sao?”

Cô không chịu buông tha, cha Giang bị mấy việc này làm cho phiền lòng, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sau đó trở về đi ngủ.

Giữa Giang Nặc Nặc và Giang Lê Thanh đang đòi sống đòi chết, đương nhiên ông ta chọn thỏa hiệp: “Nặc Nặc, con mau xin lỗi chị đi.”

Giang Lê Thanh còn nói: “Không phải xin lỗi con, là xin lỗi heo Tiểu Giang mới đúng.”

Giang Nặc Nặc thở hổn hển, cô ta chỉ hận không thể lập tức chạy đi, nhưng cô ta không chạy được!

Trước đây, cha mẹ đã có vài điều không hài lòng về cô ta rồi, nếu cô ta cũng giống như Giang Lê Thanh, e là sẽ khiến cha mẹ phản cảm.

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể nén giận, chậm rãi đi tới trước mặt Giang Lê Thanh: “Chị, xin lỗi chị, xin lỗi heo Tiểu Giang.”

Hốc mắt Giang Nặc Nặc ửng hồng: “Nhưng em chỉ không cẩn thận mà thôi, em không có ý định đuổi chị đi, chị đừng vì thế mà hiểu lầm em.”

Giang Lê Thanh không để ý tới cô ta, thậm chí còn coi cô ta như không khí, chỉ tập trung sờ tai heo, điều này khiến Giang Nặc Nặc càng thêm không cam lòng.

“Được rồi, trở về ngủ đi.”

Mọi người đều tản ra.

Thấy Hoắc Bạch vẫn đứng đó không định đi, Giang Lê Thanh ngước mắt nhìn anh ta: “Sao vậy? Hoắc thiếu gia không nỡ rời đi à?”

Làm gì có chuyện anh ta không nỡ rời đi? Rõ ràng là anh ta bị hù dọa!

Trong mười tám năm cuộc đời, anh ta mới chỉ nhìn thấy cảnh nhân vật khóc lóc đòi chết trong phim, bây giờ Giang Lê Thanh đã cho anh ta nhìn phiên bản thực tế.

Anh ta vừa hoảng sợ, vừa… ngạc nhiên.

Hoắc Bạch khẽ lùi bước lại, ánh mắt không còn sự tức giận như ban đầu nữa, ngược lại, còn có thêm vài phần tò mò và tìm tòi với thứ mới lạ.

Hệ thống: [Toang rồi, tôi kiểm tra thấy nhịp tim nam chính chập chờn khác thường.]

Hệ thống sắp xếp lại ngôn từ: [Dùng một câu trong tiểu thuyết để diễn tả thì chính là: Cô gái này thật thú vị, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!]

“...”

Ồ, phiên dịch ra chính là thích bị ngược đãi.

Không sao, đợi đến ngày mai, toàn bộ mạng xã hội đều sẽ thu hút sự chú ý của anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play