Bà Triệu: “Vậy thì tốt quá, chiều nay cô định tham gia một buổi đấu giá từ thiện, đang lo không có người đi cùng đây, bây giờ cô sẽ qua đón cháu.”
Giang Lê Thanh: “???”
Khoan đã!
Sao lại đột nhiên dẫn cô đi tham gia đấu giá?
Trong lúc bà Triệu chưa rep tin nhắn, có phải bà ta đã tự overthinking chuyện gì rồi không?
Năng lực hành động của bà Triệu trước giờ luôn rất mạnh.
Chưa đến một giờ, bà ta đã dẫn đoàn chuyên gia tạo hình của mình đến cửa chính nhà họ Giang.
Giang Lê Thanh ngơ ngác nhìn mấy chuyên gia đo đạc trên người cô.
Sau lưng bà Triệu là một giá áo di động, bên trên treo đầy quần áo của các nhãn hiệu lớn, đều là sản phẩm số lượng có hạn, có mấy món trong bộ sưu tập mới còn chưa kịp xuất hiện trên thị trường.
“Tiệc từ thiện lần này là do mấy công ty cùng thành lập, có lẽ có không ít đồ tốt, cháu cũng sắp khai giảng rồi, cô chẳng có gì tặng cho cháu, đến lúc đó, cháu nhìn trúng cái gì thì cứ mua là được.”
Giang Lê Thanh: “...”
Xong đời! Cô bị phú bà bao nuôi rồi!
Tuy Giang Lê Thanh mặt dày quen rồi, nhưng bà Triệu làm tới mức này cũng khiến cô rất xấu hổ.
“Cô ơi, chuyện này thật sự… tốn công tốn sức của cô quá.”
“Không có gì.” Bà Triệu cười một tiếng: “Gia đình bình thường cho con đi học thì chỉ là đi học, có thể nổi bật hơn người đều dựa vào gia thế, so với học tập, giới thượng lưu càng quan trọng các mối quan hệ hơn, cho nên có những sự kiện không thể không tham gia…”
Một khi có chuyện gì sơ sót, nhất định sẽ bị người ta chế giễu và xem thường.
Đây cũng chính là lý do vì sao, cha mẹ Giang chịu đầu tư nhiều tiền vào người Giang Nặc Nặc.
Chuyện này, từ năm ngoái, Giang Lê Thanh đã sớm được mở mang tầm mắt rồi.
Cũng không thể nói là không có ai thân thiện với cô, nhưng hầu như mọi người đều lạnh nhạt, phàm là người đưa tay giúp đỡ cô đều bị coi như phe đối lập, bị những người khác châm chọc, dần dần, Giang Lê Thanh trở thành đối tượng bị tẩy chay.
Cô không từ chối nữa, tùy ý cho các chuyên gia tạo hình làm mưa làm gió trên người cô.
Thiếu nữ 18 tuổi đang là lúc đẹp nhất, không cần trang điểm quá nhiều cũng có thể trông tràn đầy sức sống.
Chuyên gia tạo hình chọn cho cô một chiếc váy suông dài màu trắng ngà, hai bên eo có thiết kế nếp gấp uốn lượn, dài đến mắt cá chân, đơn giản mà sang trọng, cũng không có quá nhiều điểm nhấn nhưng thắng ở cảm giác cao cấp, đồng thời bộ váy này còn tôn lên ưu điểm chân dài vai thon của cô.
Để tránh việc bị đơn điệu, chuyên gia tạo hình còn đeo cho cô một dây chuyền ngọc trai, tóc được chải đơn giản ra sau lưng, tóc mai hai bên được vén lên, lộ ra gương mặt thanh tú và chiếc trán cao.
Không giống như cách trang điểm truyền thống, chuyên gia trang điểm chỉ make up nhẹ nhàng, tôn lên ngũ quan của cô, phấn mắt và phấn má đều là tông pastel rất nhạt, sau khi kết thúc, gương mặt cô có hiệu ứng trong veo như không make up vậy.
Bà Triệu nhìn chằm chằm vào Giang Lê Thanh, đột nhiên thốt lên: “Càng nhìn càng thấy, cô em gái kia của cháu mới giống người được nhặt về hơn.”
Đây chỉ là một câu nói đùa trong giới, nhưng lại khiến bà Triệu nảy sinh nghi ngờ.
Bà ta từng thấy dáng vẻ hồi trẻ của cha mẹ Giang, mẹ Giang không cần phải nói, trước khi gả cho cha Giang, mẹ Giang là nữ thần nổi danh của khoa nghệ thuật, dáng người cao gầy, khí chất thanh thoát.
Cha Giang mặc dù đã có tuổi, nhưng cũng cao hơn 1m8, nghe nói tổ tiên còn có huyết thống lai Nga, đương nhiên nhìn không tệ, nếu không sao một người kiêu ngạo như mẹ Giang lại chọn ông ta được.
Giang Ngạn Thanh càng không cần nhắc tới, nhưng Giang Nặc Nặc thì… từ gương mặt đến chiều cao đều không phù hợp với ưu điểm của người nhà họ Giang.
Giang Lê Thanh cười một tiếng: “Có lẽ là chưa dậy thì thôi ạ.”
Một câu này đã tạm thời đánh lạc hướng suy nghĩ của bà Triệu.
Trước khi đi, Giang Lê Thanh dặn Vú Lưu nhắn lại với cha mẹ Giang, sau đó mới lên xe của bà Triệu.
Địa điểm tổ chức tiệc từ thiện là một khu nghỉ dưỡng.
Bọn họ qua không sớm, không muộn, bà Triệu thường tới nơi này, chỗ ngồi cũng là hàng ghế VIP ở đầu.
Giang Lê Thanh được hưởng ké, cũng hưởng thụ một trải nghiệm xa xỉ.
Hai người ngồi xuống, đám người còn lại cũng dần dần tiến vào.
Không ai là không trang điểm rực rỡ, có những ông trùm kinh tế thường thấy trên tạp chí tài chính và kinh tế, cũng có không ít minh tinh và người nổi tiếng.
Bởi vì tiệc từ thiện này tổ chức dưới tư cách cá nhân, cho nên không chấp nhận phỏng vấn và đăng tin công khai, cũng coi như yên tĩnh.
Giang Lê Thanh đi theo người xuyên không luân hồi nhiều lần như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tới tham dự bữa tiệc kiểu này.
Không khỏi nhìn đông ngó tây.
Giang Lê Thanh nhìn thấy bên trên còn một tầng nữa, có nhiều phòng riêng, mỗi phòng còn có số và hoa văn đặc biệt.
Cô tò mò hỏi: “Ở trong đó cũng là người tới tham gia đấu giá ạ?”
Bà Triệu gật đầu: “Đều là quan to, quý nhân không tiện lộ mặt, yêu cầu để được vào phòng đó cũng rất cao.”
Giang Lê Thanh giật mình.
Người nghèo có nghèo this nghèo that, người giàu cũng chẳng khác là bao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT