Bà ta mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn Giang Lê Thanh.

Lúc vừa trở về, Giang Lê Thanh rất gầy.

Gầy đến đáng thương.

Mẹ Giang vẫn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy cô ở đồn công an.

Giang Lê Thanh mặc một chiếc áo màu đỏ mới được cắt may, màu sắc đỏ tươi, chất liệu vải lại là hàng rẻ tiền, quần áo không vừa người càng tôn lên sự gầy gò của cô.

Khi mẹ Giang biết đó là áo cưới của Giang Lê Thanh, suýt nữa bà ta đã ngất xỉu.

Dưới lớp “áo cưới” kia chỉ có da bọc xương, không thấy thịt đâu cả.

Cô chỉ yên tĩnh ngồi đó, thờ ơ với tất cả mọi chuyện xung quanh.

Dù sao đây cũng là miếng thịt rớt từ trên người bà ta xuống, nếu nói không đau lòng là giả, bây giờ nhớ tới cảnh lúc đó, bà ta cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

Đau lòng qua đi, tâm trạng bà ta lại trở nên phức tạp.

Có tự trách, có thất vọng.

Giống như là đối mặt với mấy con mèo của nhà mình bị đi lạc, khi thấy nó lang thang bên ngoài, sống không được tốt thì cảm thấy rất đau lòng, nhưng nhìn người nó đầy bùn đất, lại không nhịn được mà cảm thấy ghê tởm và ghét bỏ.

Đủ loại tâm trạng xen lẫn khiến mẹ Giang không có cách nào đối mặt với con mình như một người mẹ bình thường.

Chỉ có thể giả vờ lừa mình dối người, coi chuyện cũ như không tồn tại, hình như chỉ có làm như vậy thì bà ta mới dễ chịu hơn một chút.

Mẹ Giang không muốn tiếp tục nhớ lại, bà ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng không trách tội vì hành động lúc trước của cô nữa.

“Thanh Thanh gầy, nên ăn nhiều hơn một chút.” Bà ta vẫy tay: “Vú Lưu, tôi nhớ trong phòng ăn còn có một ít nhân sâm người khác tặng, lát nữa hầm lên cho Thanh Thanh ăn đi.”

“Được.”

Nói xong, mẹ Giang đứng dậy, ngồi đối diện Giang Lê Thanh.

Nhìn Giang Lê Thanh vẫn đang ăn cơm, mẹ Giang lại thở dài: “Nặc Nặc đúng là không nên nói con như vậy, nhưng hôm qua chúng ta đã bàn rồi mà, hôm nay sẽ cùng nhau đi ra ngoài, không thể để tất cả mọi người đều chờ con được, đúng không?

Thái độ cũng được coi là dịu dàng.

Giang Lê Thanh nuốt miếng sủi cảo cuối cùng xuống, buông đũa nói: “Con không đi.”

Mẹ Giang run lên: “Con nói gì cơ?”

Giang Lê Thanh lặp lại: “Con nói con không đi.”

Giang Lê Thanh cũng không quan tâm bà ta có tức giận không: “Hôm qua mẹ tự ý quyết định, cũng không hề hỏi ý kiến của con.”

Cô nhếch môi lên: “Còn nữa, sau khi nhập học con muốn ở lại ký túc xá, dạo phố thì thôi đi, mẹ trực tiếp đưa tiền mua đồ và tiền sinh hoạt cho con còn hơn.”

Cô duỗi tay ra, ý là đòi tiền.

Mẹ Giang mấp máy môi hồi lâu, không biết nên nói gì.

Cuối cùng, bà ta tức giận rút ra một xấp tiền mặt nhét vào tay cô: “Nặc Nặc, chị con không đi, hai chúng ta đi thôi.”

Giang Lê Thanh đếm tiền, vui vẻ vẫy tay: “Cảm ơn mẹ! Mẹ đi đường cẩn thận nha!”

Mẹ Giang: “...”

Bà ta tức chết mất thôi!

Nghĩ đến ngày mai sẽ phải đi tới trường học, có lẽ một tuần mới có thể về một lần, sau khi ăn sáng xong, Giang Lê Thanh chạy ra vườn sau tắm cho heo Tiểu Giang.

Con heo này cô mang về để định chọc tức cha mẹ Giang, tính đợi nó lớn lên thì làm thịt.

Có điều, một khi đặt tên cho động vật, ý nghĩa đã không còn giống nhau nữa, cho dù vẫn có ý định ăn thịt nhưng không cách nào hạ miệng được.

Heo là động vật ưa sạch sẽ.

Lúc Giang Lê Thanh cầm vòi nước đi qua, heo Tiểu Giang ở trong chuồng lập tức lắc mông chạy đến, chủ động đứng dưới vòi nước để cọ rửa.

Tắm xong, nó còn đứng lên, muốn cọ mũi vào tay cô.

Nhìn con heo này còn thuận mắt hơn cả nhà họ Giang nhiều.

“Không được, chờ tao ở lại trường, mày sẽ không bị Giang Nặc Nặc ăn thịt mất đấy chứ?”

Suy đi nghĩ lại, cô cảm thấy rất có khả năng này.

Cho dù Giang Nặc Nặc không dám gi/ết, cũng không có cách bảo đảm người nhà họ Giang không xử lý con heo này.

Không được, lát nữa cô phải nghĩ cách!

Giang Lê Thanh thầm ghi nhớ việc này, cô về phòng thay bộ đồ mới, đang chuẩn bị tìm Giang Ngạn Thanh dặn dò mấy câu thì lại nhận được tin nhắn Wechat của bà Triệu.

Bà Triệu: “Cô nhìn thấy mẹ và em gái cháu trong trung tâm thương mại SÂM, mọi người đang dạo phố à? Nghe nói ngày mai cháu khai giảng, chúng ta gặp nhau chút đi, cô đang ở EL đây, ngay đối diện chỗ mọi người.”

SÂM là trung tâm thương mại xa xỉ nhất thành phố, bà Triệu xuất hiện ở đó cũng không có gì lạ.

Giang Lê Thanh thành thật trả lời: “Xin lỗi cô Tô, cháu không đi cùng mọi người.”

Không đi?

Bà Triệu nghi ngờ nhìn về phía đối diện.

Chỉ thấy mẹ Giang đang kéo tay Giang Nặc Nặc, thân mật đi vào một cửa hàng, sau lưng quả thật không có bóng của Giang Lê Thanh.

Lần trước gặp mặt, bà ta đã phát hiện con bé này rất đáng thương, hiện giờ xem ra, quả nhiên con bé bị người nhà lạnh nhạt.

Bà Triệu bỗng cảm thấy không hài lòng với mẹ Giang, đồng thời cũng nảy lòng thương tiếc với Giang Lê Thanh.

Rõ ràng, cùng là con gái, vậy mà Giang Lê Thanh lại không được coi trọng.

Trẻ con ở độ tuổi này tâm tư vốn nhạy cảm, bây giờ lại bị bỏ rơi lẻ loi trong nhà, nhất định không dễ chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play