Ta biết, hắn rất dễ mủi lòng trước chiêu này.
Sau khi nhập kinh, ta thấy các tiểu thư nhà quyền quý am hiểu học vấn, mới nhận ra mình thực sự kém cỏi.
Họ nói chuyện về thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa.
Còn ta chỉ biết chuyện bếp núc, đao thương kiếm kích.
Ta ngồi lặng lẽ trong góc, hoàn toàn không thể xen vào câu chuyện, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với họ.
Từ sau buổi yến tiệc trở về, ta chủ động nhờ Bùi Tri Lăng làm tiên sinh dạy chữ, dặn dò hắn không được nương tay, nên thế nào thì cứ thế ấy, nhất định phải là một người thầy nghiêm khắc.
Hắn hỏi rõ đầu đuôi sự việc, rồi mỉm cười an ủi ta: “Nàng không cần phải so sánh với người khác, vàng không mười phần đẹp, người không ai toàn vẹn. Họ có sở trường của họ, phu nhân cũng có ưu điểm của riêng mình. Nàng không chỉ võ nghệ cao cường, mà còn tinh thông binh khí, chẳng phải các tiểu thư khuê các kia cũng không hiểu biết gì sao?”
Hắn nói khéo léo, gần như muốn thuyết phục ta, lời lẽ dỗ dành đến mức khiến lòng ta ngây ngất. Nhưng ta hiểu rất rõ, dù ta có biết chế tạo binh khí hay vài chiêu quyền cước, trong mắt họ, đó đều là những thứ thô thiển, không đáng được tôn trọng.
Huống hồ, họ nói cũng không sai: “Đường đường là Thám Hoa lang, sao có thể sánh đôi cùng một người thê tử quê mùa không biết chữ?”
Nếu chỉ là xem thường ta thì cũng chẳng sao, nhưng ta không muốn để người khác khinh rẻ Bùi Tri Lăng, càng không muốn trở thành kẻ vô tri không xứng với danh hiệu Thám Hoa lang trong miệng người đời.
Từ đó trở đi, ta ngày đêm theo hắn học chữ.
Ban ngày hắn xử lý công việc ở quan phủ, tối về nhà lại trở thành tiên sinh dạy học cho ta.
Nét chữ của ta là do hắn cầm tay, từng nét từng nét dạy cho.
Chỉ tiếc tay ta vụng về, dù luyện thế nào cũng không viết ra được một phần phong thái của hắn.
Ta thường mải nhìn hắn mà ngẩn ngơ.
Hắn liền dùng đầu bút gõ lên trán ta.
Ta chỉ có thể lẩm bẩm đáp trả: “Tại chàng đẹp quá, làm ta không tập trung được.”
…
Gian thần lộng hành, thế đạo bất công.
Một người như hắn, sáng trong như ánh trăng, dưới hình phạt khắc nghiệt vẫn không khuất phục, vậy mà lại mất mạng oan uổng, chếc thảm trong ngục tù.
Phu quân ta nào có tội tình gì?
Thà rằng nhìn hắn rời bỏ chốn quan trường, ta còn cam tâm hơn.
Nhưng nghĩ đến việc kiếp này hắn có thể sẽ cưới một người nữ tử khác, trong lòng ta lại dấy lên từng sợi đau đớn, ngột ngạt, vô cùng bực bội.
Nỗi bi thương ấy dần dần hóa thành sức mạnh.
Ta dồn hết sức, giẫm mạnh một chân lên chiếc giày đen sạch sẽ quý giá của Bùi Tri Hành.
Tức khắc, trên đôi giày lụa đắt tiền lấm một lớp bụi.
Dù gì họ cũng là huynh đệ ruột thịt, ta dạy dỗ đệ đệ lầm lỡ cũng là điều hợp tình hợp lý.
Ta cảnh cáo: “Ngươi mới là kẻ mù mắt. Huynh trưởng của ngươi nhìn người tinh tường hơn ngươi ngàn vạn lần. Ta cảnh cáo, không được đụng đến Thôi Yên.”
Nói xong, ta lập tức quay người bỏ chạy.
Ta tuy có tự tin đấu lại hắn, nhưng thà ít chuyện còn hơn nhiều chuyện.
Lỡ ta làm Bùi Tri Hành bị thương, rồi hắn đến trước mặt Bùi Tri Lăng nói xấu ta thì sao?
Dẫu không thành phu thê, ít nhất cũng phải để lại một ấn tượng tốt.
Bùi Tri Hành hút mạnh một hơi khí lạnh, nhăn mày đau đớn, bước đi cà nhắc, không kịp đuổi theo ta, chỉ có thể hét lớn sau lưng ta: “Nàng đúng là mụ đàn bà điên, tốt nhất đừng để ta gặp lại, nếu không đừng hòng yên với ta…”
06
Sau khi tá túc tại khách điếm rẻ nhất ở Lâm An, ta dò hỏi được nhiều chuyện về gia đình nhà họ Bùi.
Chẳng hạn như Bùi gia có một cặp huynh đệ song sinh, tuy dung mạo giống nhau, nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược.