Ăn sáng xong, Khương Thành và Thường Trạch thu dọn đồ đạc lên xe quay về Hương Sơn. Sáng sớm xe cộ vẫn còn thưa thớt, giao thông trên đường khá thông thuận.

Ngồi trên xe mãi cũng hơi nhàm, Thường Trạch bắt đầu trò chuyện với người ngồi bên cạnh.

“Khương Tiểu Thành.”

“Hửm?”

“Em đã quyết định khi nào chính thức livestream chưa?”

“Ngày 1 tháng sau, em đã xác nhận với anh Hiên rồi.” Khương Thành nói, rút điện thoại trong túi ra nhìn lịch. Bây giờ đã giữa tháng, chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến tháng sau.

“Điều chỉnh trạng thái xong chưa?”

“Tạm ổn.”

“Vậy còn nội dung chương trình? Chuẩn bị thế nào rồi?”

Không chỉ vì khoảng cách tuổi tác mà còn bởi tính cách, đôi khi Thường Trạch khiến Khương Thành cảm thấy hắn giống như một ông cha già lo cho con cái.

Nhưng thực ra cảm giác được người khác quan tâm cũng không tệ chút nào.

“Giai đoạn đầu em định dẫn khán giả đi khám phá thành phố mình đang sống, tìm hiểu những địa điểm độc đáo ít ai biết ở Hương Sơn. Sau đó thì… em muốn tự mình ra ngoài, đến những nơi xa hơn một chút, gặp gỡ con người và cảnh vật nơi đó.” Khương Thành chia sẻ suy nghĩ của mình với Thường Trạch: “Không phải kiểu mạo hiểm đầy kích thích như anh Hiên, chỉ là những chuyến du lịch bình thường thôi.”

Trước kia, vì dốc lòng dốc sức vùi đầu vào việc học, cậu không có nhiều thời gian để vui chơi. Sau đó gia đình lại gặp khủng hoảng kinh tế, cậu càng chẳng còn tâm trí để vui chơi giải trí. Sau nữa, cậu trở thành một streamer, hầu như mỗi ngày đều cắm đầu trong phòng để livestream, vòng bạn bè dần trở nên hạn hẹp hơn cả khi còn ở trường. Tuy rằng cậu quen được khá nhiều đồng nghiệp, nhưng đa phần đều không có mối quan hệ thực sự ngoài đời, chỉ là tình bạn ảo trên mạng mà thôi.

“Vậy em dự định bao giờ đi?” Thường Trạch hỏi.

“Chưa vội vậy đâu.” Khương Thành giải thích: “Đó chỉ là kế hoạch nhỏ em đặt ra cho tương lai, tạm thời em vẫn sẽ làm việc ở quê mình trước.”

Nói rồi, cậu lại bổ sung: “Trước khi đi em tính thi bằng lái xe. Không biết lái xe thì đi lại rất bất tiện, chẳng hạn như bây giờ, nếu em có bằng lái em đã có thể giúp anh lái xe rồi.”

“Không sao, chỉ có hai tiếng lái xe thôi mà.”

“Nhưng nếu sau này đi xa hơn nữa thì rất cần đó. Lúc đó chúng ta có thể thay phiên nhau lái, thay nhau nghỉ ngơi.” Nói đến đây, Khương Thành bất giác thấy hơi hứng khởi, sau đó chợt nhận ra mình đang nghĩ xa quá rồi.

Thường Trạch cong môi mỉm cười, gật đầu: “Vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày, về thành phố rồi đến trường lái gần đó đăng ký luôn.”

Người có ba gấp, hai người dừng lại nghỉ ở trạm dịch vụ trên cao tốc một lát.

“Em đi mua chút nước, anh muốn uống gì không?” Trước khi tiếp tục xuất phát, Khương Thành đến khu vực nghỉ hỏi Thường Trạch.

Kết quả Thường Trạch khịt mũi một cái: “Không uống đâu! Đồ ở trạm dịch vụ đắt dã man.”

Khương Thành: “…”

Quả nhiên cái tính keo kiệt của anh Gà vẫn y như cũ.

Khương Thành không chịu nổi nữa, thở dài: “Em mời anh, thế đã được chưa?!”

Thường Trạch không khách sáo, lập tức bảo: “Muốn uống Fanta vị nho.”

Không có Fanta đóng chai hay đóng lon, Khương Thành mua cho hắn cốc đựng từ máy bán nước tự động. Khi cậu cầm cốc Fanta vị nho đến trước mặt Thường Trạch, hắn liền cau mày, vẻ mặt có chút không vui.

“Sao lại nhiều đá thế này?”

Chưa kịp để Khương Thành trả lời, Thường Trạch đã giật lấy cốc đi đến cửa hàng tiện lợi.

Lúc quay ra, đá bên trong cốc đã được vớt sạch, một cốc đầy ắp Fanta nho nguyên chất, sắp tràn cả ra ngoài.

Bởi vì đã đậy nắp lại, Khương Thành không thấy tình trạng bên trong: “Anh Gà, em không biết anh không thích uống đá.”

“Không phải không thích.”

“Thế sao anh đổ đá ra?”

“Một cốc Fanta mà bán tận 20 đồng, đã đắt chết cắt cổ lại còn bỏ đá, thế chẳng phải anh lỗ à? Còn lâu anh mới để đám đó chiếm hời như thế.”

“… Nhưng em trả tiền mà, có phải anh bỏ tiền đâu.”

Cô gái đang ngồi gần đó chơi điện thoại, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người, không nhịn được cười trộm.

Đúng là dở khóc dở cười.

Mua xong đồ chuẩn bị xuất phát, Thường Trạch đột nhiên kéo áo Khương Thành: “Chờ đã, đừng đi vội.”

“Sao vậy? Anh muốn đi vệ sinh thêm lượt nữa à?” Khương Thành trêu hắn.

“Chụp một tấm làm kỷ niệm cái đã.” Thường Trạch đứng bên cạnh Khương Thành, giơ điện thoại lên, bật camera trước: “Chuẩn bị, ba, hai, một!”

Ánh đèn lóe lên, khoảnh khắc vĩnh viễn dừng lại trong bức ảnh, hai người mỉm cười rạng rỡ, phông nền là trạm dịch vụ ven cao tốc.

Vừa mới chụp xong tấm ảnh, Thường Trạch lập tức đăng lên mạng xã hội. Khác với mọi lần, lần này cùng một bức ảnh chụp chung nhưng hắn đăng đến hai lần.

Một bài đăng công khai cho mọi người xem, còn một bài khác chỉ để riêng Khương Thành thấy, kèm theo dòng chữ: “Chuyến đi ngắn đầu tiên sau khi chính thức hẹn hò.”

Ngay khi thấy bài đăng, Khương Thành để lại biểu cảm che miệng dưới phần bình luận, lén chụp lại màn hình rồi bấm lưu. Đó là một bí mật nho nhỏ của cậu, Thường Trạch không biết điều này.

Còn cách thành phố Hương Sơn hơn mười cây số, lúc về cũng gần đến giờ cơm trưa, Thường Trạch hỏi: “Hay lát nữa ăn trưa rồi về nhà nhé?”

“Thôi không cần đâu.” Khương Thành chỉ về một ngã rẽ phía trước: “Anh Gà, lát nữa anh thả em ở chỗ kia là được.”

“Em định đi đâu?” Thường Trạch thắc mắc, liếc cậu một cái.

“Ở gần đây có nghĩa trang Phúc Viên, em muốn ghé thăm mẹ em, lát nữa em sẽ tự gọi xe về.”

Giọng Thường Trạch đều đều: “Vậy cùng đi luôn đi.”

“Anh muốn đi cùng em à?”

“Nếu em không muốn thì thôi.”

Khương Thành xua tay: “Không phải ý đó, nếu anh thấy tiện thì không vấn đề gì.”

Hôm nay không phải là ngày giỗ của Khương Tình – mẹ Khương Thành – nên cậu không chuẩn bị hoa viếng đặc biệt.

Hôm nay người đến tảo mộ không nhiều, nhìn quanh chỉ lác đác vài người.

“Mẹ, con đến thăm mẹ đây.” Khương Thành đứng trước mộ mẹ, tự nói chuyện với Khương Tình.

“Gần đây con sống rất tốt, ba trong tù cũng bắt đầu hối cải, nếu cải tạo tốt có lẽ sẽ được ra sớm.”

“Ông ấy thực sự đã làm nhiều điều sai, nhưng dù gì chúng ta cũng là gia đình, đúng không mẹ? Nên cuối cùng con đã chọn tha thứ cho ông ấy, mặc dù điều đó chẳng hề dễ dàng.”

“Cuộc sống hiện tại của con rất tốt, không thiếu thốn gì, dù không có gì mới mẻ nhưng sắp tới con sẽ thử thay đổi, cố gắng sống ý nghĩa hơn trước kia.”

“Ừm… lần này đến bất ngờ nên con không chuẩn bị gì mà đi tay không.”

“Thực ra ngày nào con cũng rất nhớ mẹ…”

Nói đến đây, giọng cậu nghẹn lại, sống mũi cay cay, muốn khóc nhưng lại không dám bộc lộ trước mặt Thường Trạch, cố nén nước mắt trở lại.

Im lặng một lúc, sau khi cảm xúc lắng xuống đôi chút, Khương Thành quay sang nhìn Thường Trạch, nói: “Anh Gà, về thôi.”

Thường Trạch nhướng mày, đứng yên không nhúc nhích, dường như chưa muốn rời đi.

“Em không định giới thiệu anh à?”

Khương Thành ngơ ngác chớp mắt.

Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này, cậu tưởng Thường Trạch không ngại phiền hà nên đi cùng mình thôi.

Thường Trạch mỉm cười, bước lên một bước, đến trước mộ Khương Tình, nghiêm trang dập đầu ba cái để tỏ lòng kính trọng.

Người đã khuất có nghe được những lời người sống nói không?

Hắn không biết, nhưng vẫn tự giới thiệu: “Chào cô, cháu là Thường Trạch, Thường trong bình thường, Trạch trong ân trạch ạ.”

“Cháu và bé Thành bên nhau chưa lâu, công khai cũng đã nửa năm, còn chính thức hẹn hò là từ tối hôm qua.”

“Cháu là người thực tế, thích làm mọi thứ chắc chắn, không có sở thích nào khác ngoài kiếm tiền.”

“Mồm mép của cháu khá lanh, cãi nhau thì không ai bằng, nhưng nếu hẹn hò rồi thì chuyện trong nhà sẽ do vợ quyết, vợ đúng là đúng, vợ sai cũng là đúng.”

“Cô xem cháu có hợp làm con rể không?”

“Lần này cháu đến hơi vội, lần sau nhất định sẽ tặng cô căn biệt thự sang trọng kèm cả quản gia, đầu bếp, làm vườn, tài xế, vàng bạc châu báu…”

Vừa rồi còn chìm đắm trong nỗi buồn, giờ Khương Thành lại bật cười vì hắn: “Mẹ em không thích mấy cái đấy đâu, đừng làm quá! Mang cho mẹ một bó hồng Austin là được, mẹ thích màu trà.”

Buổi tảo mộ đơn giản kết thúc, đã đến lúc quay về.

Đang chuẩn bị xuống núi, Thường Trạch bỗng ngồi xuống buộc dây giày.

Khương Thành quay lại nhìn hắn: “Sao anh chưa đi?”

“Dây giày lỏng rồi, em đi trước đi anh sẽ theo sau.”

Buộc xong dây giày, Thường Trạch nhanh chóng đuổi theo, tay nắm lấy tay Khương Thành, giữ tay cậu trong lòng bàn tay.

“Về tới thành phố cũng gần trưa rồi, ăn trưa rồi về nhé.” Thường Trạch ghé sát, hôn lên tai cậu một cái: “Muốn ăn gì hả?”

“Còn anh?”

“Chưa nghĩ ra, hay KFC.”

“Thôi đừng KFC, qua McDonald đi, tháng này có ngày hội thành viên, đồ ăn siêu rẻ.”

“Vậy thì McDonald, ăn xong McDonald đăng ký học lái xe.”

“Đúng rồi! Suýt nữa thì quên béng mát!”

Cả hai tay trong tay rời khỏi nghĩa trang, thỉnh thoảng có người đi ngang qua nhìn họ bằng ánh mắt tò mò, nhưng hai người cũng chẳng để ý đến ánh mắt đó.

Ngoại trừ Thường Trạch, không ai nhận ra trước mộ Khương Tình có thêm một bông hoa dại màu hồng, đó là hoa mà hắn đã lén hái bên ngoài nghĩa trang trước khi đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play