“Anh cứ có cảm giác sau khi từ bệnh viện về, trông hai đứa nó có chút gì đó không bình thường lắm.” Mục Viễn lén lút kéo áo Văn Thương, hạ giọng nói.
Có gì khác khác à? Rõ ràng lúc trước ở bên nhau vẫn rất tự nhiên, thế mà từ lúc ở bệnh viện về đến giờ, cả hai trông có vẻ hơi ngượng ngùng.
Văn Thương – người có EQ bỏ xa Mục Viễn – lập tức hiểu ra, gật đầu đáp: “Xem ra lần này là thật rồi.”
“Hả? Em nói gì cơ?” Mục Viễn hoàn toàn không hiểu ý anh, ngơ ngác gãi đầu: “Cái gì thật rồi?”
“Hai đứa nó chính thức thành đôi rồi.”
Mục Viễn vẫn chẳng hiểu gì: “Thành đôi là sao? Chẳng phải trước giờ bọn nó vẫn luôn tốt à?”
Văn Thương “chậc” một tiếng, gõ nhẹ vào đầu hắn: “Anh chẳng hiểu hết.”
“Vậy em nói cho anh nghe đi mà!”
Văn Thương không nói, thế là Mục Viễn cứ quấn lấy anh, nhất quyết phải hỏi đến cùng, khiến hai người cứ xà quần xà quần rồi quấn nhau vào phòng, sau đó chẳng thấy ra nữa.
Trước khi sắp ngủ, Khương Thành cầm đồ vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, tay phải vừa được băng lại nên hơi khó khăn khi cử động. Thường Trạch ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cần anh giúp không?”
“Không sao, em tự lo được.”
“Ừ, có gì không xử lý được thì cứ gọi anh, đừng ngại, cái gì nên có mọi người đều có cả thôi.”
“…”
Thường Trạch cảm thấy buồn cười. Người khác thường là yêu đương rồi mới kết hôn, còn hắn và Khương Thành lại đi ngược, kết hôn rồi mới từ từ nảy sinh tình cảm, sau đó mới bước vào giai đoạn yêu đương.
Mặc dù Khương Thành đã chấp nhận lời tỏ tình của hắn, nhưng chẳng hiểu sao lúc hai người ở chung lại thiếu sự tự nhiên. Hắn nghĩ có lẽ mình cần vài lời khuyên.
Nhìn Khương Thành rời khỏi phòng, Thường Trạch lấy điện thoại, mở group chat fan trên QQ của Momo-chan.
Đám em trai thối này nửa đêm không ngủ mà tụ tập trong nhóm tán dóc, cũng tốt, dù sao đông người cũng tiện hỏi hơn.
Từ khi vào nhóm đến giờ, Thường Trạch chưa từng nói một câu nào, mặc dù tài khoản QQ này chỉ là tài khoản phụ nhưng để an toàn, hắn vẫn chọn nói chuyện ẩn danh.
Vừa qua mười hai giờ, hắn là người đầu tiên bật chế độ ẩn danh trong nhóm. Hôm nay chủ đề ẩn danh là [Tây Du Ký].
Hắn chọn đại danh hiệu Tôn Ngộ Không. Để tránh bị đoán ra, Thường Trạch quyết định bảo mật hơn một chút, đổi “bạn trai” thành “bạn gái.”
【Tôn Ngộ Không】: Dạo này mới có bạn gái, muốn hỏi anh em một số chuyện.
Vừa nhấn gửi, các thành viên khác lập tức khoác nick ẩn danh chơi trò nhập vai.
【Mười tám vị La Hán】: Bạn gái của Đại Thánh là Tử Hà Tiên Tử đúng không!
【Trư Bát Giới】: Chúc mừng Đại sư huynh cưới được Tử Hà Tiên Tử!
【Sa Hoà Thượng】: Chúc mừng Đại sư huynh cưới được Tử Hà Tiên Tử!
【Bạch Long Mã】: Chúc mừng Đại sư huynh cưới được Tử Hà Tiên Tử!
【Đường Tam Tạng】: Đồ nhi có nỗi phiền muộn gì? Cứ nói ra để mọi người cùng bày mưu tính kế
【Tôn Ngộ Không】: Hai đứa bọn con quen nhau cũng khá lâu rồi, cũng gặp gia đình hai bên, nhưng dạo gần đây mới chính thức thành đôi
【Tôn Ngộ Không】: Bạn gái rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, đừng hiểu lầm, con thích cô ấy không phải chỉ vì vẻ bề ngoài của vợ
【Tôn Ngộ Không】: Khụ… ý con là bạn gái
【Tôn Ngộ Không】: Dù sao cô ấy không chỉ có ngoại hình đẹp mà tính tình còn rất đáng yêu, biết kính trên nhường dưới, rộng lượng khéo léo, học thức cao.
【Phật Tổ Như Lai】: [À~ đủ rồi đủ rồi.jpg]
【Quan Âm Bồ Tát】: [À~ đủ rồi đủ rồi.jpg]
【Ngọc Hoàng Thượng Đế】: [À~ đủ rồi đủ rồi.jpg]
…
【Tôn Ngộ Không】: Xin lỗi, nói hơi lạc đề.
【Tôn Ngộ Không】: Con chỉ muốn hỏi làm sao để tình cảm của hai đứa có thể tiến thêm một bước nữa?
【Nhị Lang Thần】: Tiến thêm bước nữa là sao? Đăng ký kết hôn? Sinh khỉ con à?
【Tôn Ngộ Không】: Không phải kiểu đó.
【Trư Bát Giới】: Đại sư huynh, hai người đã “đại chiến gậy Như Ý ở Thuỷ Liêm Động” chưa?
【Tôn Ngộ Không】: Vẫn chưa… mới chính thức hẹn hò chưa lâu.
【Tôn Ngộ Không】: Hơn nữa huynh hoàn toàn không có kinh nghiệm, không biết bắt đầu từ đâu.
【Trư Bát Giới】: Thế chẳng phải đơn giản sao, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy? Đã xem phim này chưa?
【Trư Bát Giới】: Nếu chưa xem cũng không sao, đệ biết một trang web tình yêu ngon lắm, có thể chia sẻ cho huynh [cười đểu.jpg]
【Nhị Lang Thần】: Tôi cũng muốn biết trang web tình yêu đó [ngại ngùng]
【Đường Tam Tạng】: Ngộ Năng, có thể chia sẻ cho sư phụ không [ngại ngùng]
【Giả Hành Tôn】: Tôi thích mấy màn đấu kiếm, có loại đó không? [ngại ngùng]
【Trư Bát Giới】: Có có, cái gì cũng có!
【Trư Bát Giới】: [Liên kết trang web]
【Trư Bát Giới】: Trang này có đủ nguồn tài nguyên từ các nước, cứ từ từ xem, đừng vội [ẩn giấu công danh]
【Na Tra】: Người tốt cả đời bình an!!!
【Bồ Đề Tổ Sư】: Người tốt một đêm phát tài!!!
【Sa Hoà Thượng】: Nhị sư huynh đỉnh vãi!!!
【Bạch Long Mã】: Nhị sư huynh đẹp trai nhất quả đất!!!
…
【Tôn Ngộ Không】: Cảm ơn Nhị Sư Đệ.
【Trư Bát Giới】: Khách sáo cái gì, huynh đệ chúng ta giúp đỡ yêu thương nhau là điều hiển nhiên, chúc gậy Như Ý của Đại Sư Huynh sớm ngày tìm được Thủy Liêm Động.
【Tôn Ngộ Không】: … Nhận lời chúc của đệ.
Thường Trạch sao chép địa chỉ liên kết, mở trên trình duyệt, nhưng sau đó lại thấy không đúng lắm. Lúc đầu hắn chỉ định hỏi cách để thúc đẩy mối quan hệ tiến thêm một bước, thế nào hỏi tới hỏi lui lại thành ra thế này?
Thôi bỏ đi, xem qua cũng không sao, cứ xem như học hỏi triết lý nghệ thuật giữa đàn ông vậy.
Đúng như lời Nhị Sư Đệ nói, trang web này có tài nguyên phong phú xuyên quốc gia, xuyên chủng tộc…
Má nó, thậm chí có cả xuyên giống loài nữa sao?!
Chậc, lại lệch hướng rồi, phải nhanh chóng quay lại trọng tâm thôi. Thường Trạch vào khu vực phim “canxi”, tìm đại một video rồi nhấp mở.
Chưa đến một phút dạo đầu, cửa phòng đột ngột mở ra, Khương Thành vừa tắm xong bước vào.
Thường Trạch nhanh chóng đóng video: “Xong nhanh thế?”
“Ừ, tới lượt anh đi tắm rồi đấy.”
“Được.” Thường Trạch chuẩn bị dọn đồ, ánh mắt bất giác nhìn vào mái tóc còn ướt sũng của Khương Thành: “Em còn gội đầu nữa hả?”
“Đã hai ngày rồi em chưa gội đầu, tối nay lại đi bar và tới bệnh viện, vậy nên gội một chút cho đỡ bẩn.” Khương Thành giải thích, với tay lấy máy sấy định sấy khô tóc trước khi ngủ, nhưng cầm một tay thì hơi khó.
Thường Trạch bỏ đồ xuống, bước tới nhận lấy máy sấy từ tay Khương Thành: “Để anh giúp cho.”
Hắn kéo Khương Thành ngồi xuống bên giường, cắm lấy máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho cậu.
Đây là lần đầu tiên Thường Trạch làm việc này cho người khác, vì chưa quen nên hắn chỉnh nhiệt độ cao, để máy sấy hơi lâu ở đỉnh đầu khiến Khương Thành nóng không chịu nổi, phải nghiêng cổ tránh ra.
Thường Trạch xin lỗi, rồi sợ lại làm Khương Thành bị nóng, thế là quyết định chuyển sang chế độ nhiệt độ ổn định.
Hắn ngửi thấy mùi dầu gội quen thuộc, hương trái cây ngọt ngào xen lẫn chút hương hoa nhè nhẹ. Thường Trạch không kiềm được mà ghé sát vào sau gáy Khương Thành, hít nhẹ một hơi: “Dầu gội ở đây giống loại em dùng ở nhà ghê.”
“Em mang theo đấy, em quen dùng loại này rồi.”
“Ồ.”
Nếu bảo hắn thích mùi kia thì có vẻ chưa đủ chính xác. Dù sao nếu sau này Khương Thành có đổi loại dầu gội khác hắn vẫn cảm thấy mùi dầu đó thơm.
Nói cho cùng, điều hắn thích là chính người ngồi trước mặt.
Đợi tóc Khương Thành gần khô hẳn, Thường Trạch mới thu dọn đồ đạc đi tắm.
Hắn tắm mau lẹ, không mất quá nhiều thời gian. Khi ra khỏi phòng tắm chuẩn bị trở về phòng, Thường Trạch đi ngang qua phòng chính, cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng “rầm” làm hắn giật bắn. Bên trong có chuyện gì vậy?
Thường Trạch dừng chân, tò mò đứng lại lắng nghe…
Chậc, hóa ra là anh họ và chị dâu của hắn đang mải mê “làm việc”!
Có khách đến mà chẳng biết tém lại chút nào à?!
Thường Trạch bực bội mắng một tiếng: “Bố khỉ!”
Hắn nhanh chóng chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
Khương Thành vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ, bị tiếng đóng cửa làm giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì cả, ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm.” Thường Trạch nói rồi vén chăn, nằm xuống bên cạnh Khương Thành. Lúc này đầu óc hắn hơi rối loạn, đến nỗi hắn chẳng nghe thấy tiếng Khương Thành chúc ngủ ngon bên tai.
Phòng ngủ tối om, Thường Trạch mãi không tài nào ngủ được.
Mỗi lần nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi ở hành lang.
Hương dầu gội từ người nằm bên cạnh cứ kích thích khứu giác của hắn, khiến hắn cứ nghĩ ngợi lung tung, lòng ngứa ngáy không yên ổn.
Thường Trạch xoay người, đối diện với Khương Thành, nhích lại gần cậu hơn một chút.
Trong đêm tối, hắn nghe thấy tiếng hít thở có phần gấp gáp của Khương Thành, từ tiếng hít thở phán đoán, đối phương cũng đang nghiêng người quay về phía mình.
Trực giác mách bảo Thường Trạch, Khương Thành cũng không ngủ được giống hắn.
“Mai chúng ta khởi hành lúc 8 giờ phải không?” Khương Thành bất ngờ lên tiếng hỏi.
“Ừ, đi sớm đỡ kẹt xe.”
Dừng lại một chút, Thường Trạch tiếp lời: “Em sợ dậy không nổi thì để anh chỉnh báo thức muộn hơn.”
“Không sao, em dậy được mà.”
“Được.”
Căn phòng lại trở về trạng thái yên lặng.
Mỗi người đều có cách định nghĩa khác nhau về tình yêu.
Với Thường Trạch, yêu là phải giống như làm ăn, phải chủ động tiến tới, không thể cứ mãi để người khác đưa đẩy.
Hắn duỗi tay ra, nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay Khương Thành, người đối diện không hề né tránh.
Có được sự đồng ý ngầm, Thường Trạch đặt tay lên eo Khương Thành, kéo cậu lại gần.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một chút xíu xiu, Khương Thành khẽ cựa quậy, Thường Trạch cảm nhận được chóp mũi lạnh buốt của cậu chạm nhẹ lên môi mình.
Hắn cười không thành tiếng, khẽ nhích người về trước, dùng chóp mũi mình chạm vào chóp mũi Khương Thành, giống như cách của động vật cọ nhẹ vào nhau…
Này vẫn chưa đủ. Mang theo khát vọng cùng với gấp gáp, trong bóng tối, hắn nhắm chuẩn xác đến cánh môi mềm, quả quyết hôn lên.
Nụ hôn đầu tiên giữa Khương Thành và Thường Trạch là trong phòng karaoke tại ngày lễ kỷ niệm thành lập trường. Khi ấy cả hai không có tình cảm gì với nhau, chủ yếu là vì lợi ích.
Không như bây giờ, cậu có thể cảm nhận được rõ sự khao khát và chiếm hữu từ đối phương.
…
…
Rốt cuộc ở nhà người khác không tiện làm mấy chuyện kia, cuối cùng hai người chỉ đành nhẫn nhịn.
Chất lượng của giường dành cho khách không tốt lắm, vừa mới xoay nhẹ chút đã rung lắc.
Thường Trạch càng cảm thấy độ rung này có chút quen thuộc, hình như từng trải qua lần nào rồi.
“Khương Tiểu Thành.” Thường Trạch bỗng hiểu ra, hỏi một câu: “Tối qua em gây ra động đất à?”
Khương Thành: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT