Khương Chi cũng rất tò mò khi đối mặt với thủ đoạn lăn lộn của phụ nữ thôn quê thế này, Thi Liên Chu sẽ xử lý thế nào.
Lúc cô nhìn đến, chỉ thấy một tay Cố Tuyển nắm lấy tay Khương Xuân, một tay còn lại móc lỗ tai mình, dáng vẻ chẳng hề để ý đến.
Mà khóe miệng Thi Liên Chu hơi nâng lên, giống như cười mà không phải cười, anh lạnh lùng nhìn mẹ của Khương Nhị Điển rất lâu cũng không lên tiếng.
Dáng người anh cao, gầy, mạnh mẽ, rắn rỏi như một ngọn núi, mang đến áp bức rất lớn.
Mẹ của Khương Nhị Điển gào khóc nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ có người dân trong thôn xì xào bàn tán mà Thi Liên Chu vẫn trong dáng vẻ xem trò hề, giống như anh không hề để ý đến bà ta muốn náo loạn thế nào.
Dưới cái nhìn soi mói của Thi Liên Chu, da đầu của mẹ Khương Nhị Điển đã tê rần, toát mồ hôi lạnh.
Bà ta không gào khóc nữa, con ngươi đảo tròn một vòng, lúc này cũng không thèm nói đạo lý nữa: “Các người muốn đưa Khương Xuân đi cũng được, đưa hai trăm đồng ra đây!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT