Loay hoay mãi vẫn không chọn được món quà nào ưng ý, Hứa Như Trần chợt nhận ra mình hoàn toàn không hiểu gì về người nhà của Thẩm Tín cả. Ngoài việc từ Thẩm Tín, anh cảm nhận được họ chắc hẳn là những người rất tuyệt vời ra, anh chẳng biết gì thêm. Có lẽ dù anh tặng gì thì họ cũng sẽ vui vẻ nhận thôi.
Hỏi Thẩm Tín một lúc lâu, cuối cùng anh mới biết được ba cậu thích nghe nhạc. Thế là anh vội đi mua một đôi tai nghe không dây được đồn là có chất lượng âm thanh tốt nhất.
Mua xong, anh mới phát hiện Thẩm Tín đã gửi địa chỉ quán ăn cho anh. Định vị một lúc thì anh thấy địa điểm này quen quen.
Ơ? Đây chẳng phải là quán nướng dưới nhà Thẩm Tín sao?
Mang theo tâm trạng kỳ lạ, anh lái xe đến đó. Vừa bước vào quán, anh đã nhìn thấy họ.
Nói thật, hầu như ai bước vào quán cũng đều chú ý đến họ ngay lập tức. Khí chất và vẻ ngoài của họ hoàn toàn không giống kiểu người đến ăn ở quán nướng bình dân. Thẩm Tín thì mang theo vẻ lạnh lùng, còn người đàn ông trung niên đối diện lại tỏa ra một khí chất nho nhã của văn nhân.
Nhìn ông như một nhà thơ thời cổ đại mặc trường bào vung tay viết chữ, hoặc một vị tiên nhân trong tưởng tượng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT