Khi bác sĩ mở cửa phòng bệnh, liền nghe thấy bên trong vang lên tiếng nói.
"Anh chắc chắn muốn tiếp tục dây dưa với tôi sao? Tôi có rất nhiều thời gian để đôi co, chỉ không rõ là các anh có bao nhiêu sức lực để đối phó với khiếu nại thôi."
"Tôi không muốn phí sức nghe anh nói nhảm. Chúng ta trực tiếp đến cục lao động giải quyết."
Giọng nói im lặng trong giây lát, rồi sau đó phát ra một tiếng thở dài đầy vẻ chán chường, "Nói vậy từ đầu có phải hơn không? Thật là tốn thời gian."
Bác sĩ theo bản năng ho khan một tiếng. Chàng trai đang nói chuyện điện thoại quay đầu lại nhìn về phía này.
Không thể không thừa nhận rằng cậu thanh niên đó có vẻ ngoài rất thu hút. Da cậu trắng ngần, dưới ánh mặt trời trông gần như trong suốt, đôi mắt dài, đồng tử đen thẳm như mực, trông như một nhân vật bước ra từ tranh vẽ. Cả người toát lên khí chất thanh tao, sạch sẽ, khiến người ta có cảm giác cậu là một văn nhân nhã nhặn, mở miệng chỉ tuôn lời son ý ngọc.
Trên thực tế, chỉ cần nói chuyện với người này quá ba phút, người ta sẽ nhận ra rằng cậu hoàn toàn không phải “văn nhân mặc khách” gì cả. Nếu cậu im lặng, có thể trông cậu ngoan ngoãn và trầm tĩnh, nhưng một khi mở miệng thì lại khiến người khác chỉ ước là cậu không có miệng, là kiểu ‘vẻ ngoài lừa đảo’’.
Kẻ ‘Vẻ ngoài lừa đảo’ Thẩm Tín cúp điện thoại, dù đang mặc bộ đồ bệnh nhân cũng không giấu nổi dáng người cao ráo và thanh mảnh của cậu. Đôi tay cậu thon dài, đặc biệt là khi cầm điện thoại, các ngón tay như thể còn tinh xảo hơn cả những hình ảnh sắc nét trên mạng.
“Bác sĩ đến kiểm tra phòng sao?” Thẩm Tín hỏi.
“Đúng vậy,” bác sĩ đáp, “tôi cùng các bác sĩ khác đã nghiên cứu báo cáo kiểm tra của cậu ngày hôm qua và quyết định cho cậu xuất viện hôm nay.”
Thẩm Tín hơi nhướng mày. “Thế còn vấn đề ảo giác thì sao?”
“Tôi đã trao đổi với chủ nhiệm khoa thần kinh. Chúng tôi đều cho rằng đây chỉ là di chứng ngắn hạn và có thể tự hết theo thời gian. Chỉ cần nó không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, cậu không cần bận tâm quá nhiều.”
"Ồ," Thẩm Tín gật đầu, "Được thôi, vậy bác sĩ có thể giúp tôi viết một giấy chứng nhận về di chứng không?"
Bác sĩ nhìn cậu với vẻ kỳ lạ, "Viết thì cũng được thôi, nhưng cậu định dùng để làm gì?"
"Đương nhiên là để xin bồi thường tai nạn lao động rồi." Thẩm Tín nói với vẻ hiển nhiên. "Vì vậy, nhờ bác sĩ ghi lố thêm một chút, tốt nhất là sao cho tôi nhận được nhiều tiền nhất có thể."
Bác sĩ hiểu ra, ông gật đầu, "Giấy chứng nhận này có thể viết, nhưng tôi sẽ chỉ ghi đúng tình trạng thực tế của cậu, không phóng đại để cậu kiếm thêm tiền đâu. Đây là vấn đề y đức."
Thẩm Tín nở nụ cười, "Ây dà, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, đừng bận tâm. Bác sĩ cứ ghi đúng tình trạng thực tế là được."
Bác sĩ rời đi dưới vẻ mặt kì quái, để lại Thẩm Tín một mình trong phòng bệnh. Cậu không vội làm thủ tục xuất viện, mà bắt đầu kiểm tra lại đơn khiếu nại được chuẩn bị sẵn chỉ thiếu khúc nhấp gửi đi đã được chuyển vào trong mục nháp, chắc chắn rằng nếu việc thương lượng với công ty không suôn sẻ, cậu sẽ gửi đơn khiếu nại ngay lập tức.
Nguyên nhân của sự bắt nguồn từ một tuần trước.
Vào một ngày nọ, dự báo thời tiết thông báo có mưa to và cảnh báo sét. Thẩm Tín thấy bên ngoài trời mưa to thì không muốn đi làm, vì thế cậu xin nghỉ để ở nhà làm ổ một ngày. chỉ không ngờ tới yêu cầu nghỉ phép của cậu không được chấp nhận. Cấp trên thông báo rằng vì một dự án quan trọng do cậu phụ trách gặp phải vấn đề nghiêm trọng, yêu cầu cậu phải quay lại làm việc.
Kết quả là, trên đường đi làm Thẩm Tín không may bị sét đánh trúng, ngã xuống bất tỉnh. May mắn thay, đó là một con đường đông đúc, xe cứu thương nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Thẩm Tín kinh ngạc phát hiện rằng cậu có thể nhìn thấy những hình ảnh kỳ lạ xuất hiện xung quanh mọi người. Những hình ảnh này không có quy luật rõ ràng, giống như trong tiểu thuyết về hệ thống, chúng liên tục thể hiện quá khứ và hiện tại của người mà cậu nhìn thấy, còn dự đoán được tương lai của họ.
Chẳng hạn như, cậu thông qua những hình ảnh này biết rằng người bệnh trong phòng bên cạnh là một người đàn ông đã ly hôn, cưới một cô vợ nhỏ hơn mình 15 tuổi. Đêm tân hôn đó, vì muốn 'mở mang sức mạnh', ông ta đã uống một lọ thuốc kích thích, kết quả bị ngộ độc phải nhập viện rửa ruột.
Còn có trưởng phòng y tá, cô nuôi một cậu bạn trai nhỏ, không đi học, không đi làm, mỗi ngày chỉ chờ cô ta nuôi nấng. Ăn xong tiền của cô cậu ta liền vỗ mông chạy lấy người, tiếp tục tìm kiếm kim chủ khác.
Phòng bệnh số một có bà lão, khi còn trẻ bà ta ngược đãi con dâu, đến lúc già rồi thì con dâu vờ hiếu thuận nhưng thực tế lại âm thầm trả thù, bà lão đến một câu cũng không dám hó hé.
Thẩm Tín cho rằng những hình ảnh này chỉ là ảo giác. Mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, cậu lại coi chúng như công cụ để 'ăn dưa', còn không chỉ một lần cảm thán rằng hóa ra mình vẫn có tài năng viết tiểu thuyết.
Dĩ nhiên cậu cũng không xem chuyện này như chuyện lớn gì, sau khi nói cho bác sĩ mình gặp ảo giác xong, Thẩm Tín bắt đầu tranh cãi với công ty về bồi thường tai nạn lao động, ồn ào đến tận bây giờ, cậu không chỉ nhận được bồi thường tai nạn lao động, còn có chuyện tốt N+1
Chỉ vừa mới đây, công ty cuối cùng cũng chịu thừa nhận đây là tai nạn lao động, đồng ý bồi thường cho Thẩm Tín sau khi cậu nộp đơn từ chức tại công ty.
Tốt rồi, không bị lỗ. Vừa lúc Thẩm tín bị công ty này làm phiền quá, chuẩn bị đổi công việc khác.
Thủ tục xuất viện được làm rất nhanh, vì cậu đã hồi phục khá tốt nên không cần thuốc, buổi sáng cùng ngày cậu được xuất viện. Thẩm Tín không tính về nhà nghỉ ngơi mà trực tiếp đến công ty.
Thật vất vả mới giải quyết xong mọi chuyện với công ty, còn nhây nhưa nữa công ty đổi ý biết làm sao được, cứ đem tiền bồi thường cầm trong tay đã rồi tính.
Khi Thẩm Tín đối diện với đại diện công ty, họ cũng không dám kéo dài thêm nữa. Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, Thẩm Tín đã làm việc tại công ty ba năm, ai cũng hiểu rõ cậu là kiểu người gì.
Một cái mặt có vẻ đặc biệt dễ lừa, một cái miệng lại có thể mắng người không chút kiêng nể, trạng thái tinh thần không ổn định, làm việc còn điên cuồng hơn ma mới.
Thẩm Tín thậm chí đã từng vì lãnh đạo yêu cầu uống rượu mà tức giận lộn cái bàn, rồi còn chuẩn bị báo cáo rằng lãnh đạo có ý định mưu sát mình, bởi vì cậu bị dị ứng với rượu... Dưới tình huống như vậy mà cậu vẫn có thể tiếp tục làm việc tại công ty quả thật là điều bất ngờ.
Vì vậy, hiện tại Thẩm Tín đã đến tận đây, nếu công ty không tuân theo thỏa thuận trước đó bồi thường cho cậu, cậu nhất định giám đại náo công ty.
Cầm được tiền nên lấy, Thẩm Tín hài lòng, cũng không tiếp tục làm khó đại diện công ty nữa. Trong thời gian cậu nằm viện mấy ngày, công ty cũng đã thu dọn tất cả đồ đạc của cậu, giờ chỉ cần mang hộp đồ đi là cậu có thể hoàn hảo từ chức.
Một tay xách hộp đồ bước ra khỏi cửa. Khi đi qua văn phòng lãnh đạo, cùng lúc có một người bưng ly cà phê từ bên cạnh đi tới. Khi họ đối mặt với nhau, người đó lập tức nhăn mày, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ vui mừng khi thấy người gặp hoạ.
Thực tế, Thẩm Tín càng ghét người này.
Mạnh Chương: con trai của phó tổng nào đó, không có bằng cấp, không có năng lực, thậm chí cũng chẳng biết phép tắc. Hắn ta chỉ dựa vào cha mình để vào công ty, vì thế Thẩm Tín thường gọi hắn là 'thằng nhóc cửa sau’.
Ngay từ ngày đầu Thẩm Tín gia nhập công ty, giữa họ đã bắt đầu một mối quan hệ thân thiết đầy thù hận. Rốt cuộc thì, Thẩm Tín là người thay đổi công việc không thua gì người thế hệ mới, lại một thân một mình, cũng chẳng sợ bị sa thải. Mỗi ngày cậu đều cãi nhau với 'tên nhóc cửa sau', coi đó thành cái quyền sờ cá của mình, đặc biệt là khi tên Mạnh Chương này không có năng lực gì nhưng lòng tự trọng lại vô cùng cao.
Mạnh Chương đã bị Thẩm Tín mỉa mai tới mỉa mai lui đến tan vỡ, sau đó liên tục làm báo cáo chống đối cậu, những đồng nghiệp khác thì chỉ biết nhìn mà không lên tiếng, trong lòng thì trầm trồ khen ngợi, nhưng bề ngoài thì xem như mắt điếc tai ngơ.
Hiện tại thì tốt rồi, Thẩm Tín bị sa thải, nhưng 'tên nhóc cửa sau' vẫn còn ngồi vững trong công ty, nói không chừng còn có thể thông qua thân thế của cha để thăng chức.
"U, rốt cuộc bị đuổi khỏi công ty rồi à?" Mạnh Chương không nhịn được mà lên tiếng trào phúng.
Phải biết rằng trong ba năm qua, hắn chưa bao giờ thắng Thẩm Tín lần nào, mỗi lần đều tức giận đến nghiến chặt hàm răng. Giờ đây, cuối cùng cũng có cơ hội để chế giễu Thẩm Tín, hắn như thể cả đời chưa từng ăn thịt chó, lập tức lao vào, khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý.
"So không lại cậu, đến giờ mà vẫn chưa bị đuổi khỏi nhà." Thẩm Tín cười, nhưng nụ cười này nhìn kiểu nào cũng có phần chế giễu.
"Ha ha, cậu là thẹn quá hóa giận à? Tôi thì không giống cậu rồi, ba của tôi là Mạnh tổng!"
Thẩm Tín nhìn từ trên xuống dưới Mạnh Chương, đôi mắt đen mang theo sự đánh giá, trong ánh mắt lộ rõ sự châm chọc, "Thật sao?"
Nói thật, Thẩm Tín luôn cảm thấy những ảo giác của mình rất thú vị. Cậu có thể nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai của mỗi người, nhưng cậu vẫn cho rằng đó chỉ là những phán đoán vô thức mà não bộ tạo ra thôi.
Ví dụ như, rất lâu trước đó, lúc ở trong nhóm chat ở công ty , Thẩm Tín đã thấy có người nói Mạnh Chương và phó tổng Mạnh lớn lên ngày càng khác biệt. Vì vậy, giờ đây khi cậu ta nhìn thấy Mạnh Chương, những ảo giác xung quanh hắn có lẽ cũng có liên quan đến điều này.
Cuối cùng, Mạnh Chương không phải là con trai ruột của phó tổng Mạnh. Thực ra, khả năng xảy ra chuyện kiểu như Mạnh phó tổng đội nón xanh hơn hai mươi năm trước cũng chẳng cao lắm.
Dù gì Thẩm Tín cũng đã từ chức, cậu cũng không ngại dùng những lời đồn đãi kiểu này để chọc tức người mình ghét.
"Nếu thế thì cứ dựa vào cha cậu đi cũng tốt, cứ dựa vào thêm mấy ngày nữa đi, thật đáng thương quá, nhận nhầm cha, đến lúc đó ngay cả cơ hội kiêu ngạo cũng không còn nữa." Thẩm Tín giả vờ thân thiết vỗ vỗ vai Mạnh Chương, rồi lướt qua hắn trực tiếp đi về phía cổng công ty.
Mạnh Chương đứng sững tại chỗ, ba giây sau mới phản ứng lại, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Tín rồi chửi ầm lên.
“Thẩm Tín! Cậu đang nói gì vậy?!”
“Cậu cũng dám nói tôi không phải là con trai của cha tôi!”
“Tôi sẽ kiện cậu!”
Thẩm Tín không thèm để ý đến hắn, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, bộ dáng như thể nói 'Cậu cứ đi kiện tôi đi'
Mạnh Chương tức giận đến mức mặt mũi đều run rẩy, hắn giận dữ ném vỡ chiếc ly cà phê trong tay, âm thanh vỡ vụn sắc bén vang lên khiến đồng nghiệp xung quanh bị kinh động. Khi họ quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Chương đang tức giận đến mức mặt mày vặn vẹo, mọi người liền vội vàng quay đi giả vờ như không nghe thấy gì.
Mặc dù phần lớn bọn họ đều chướng mắt cái tên con ông cháu cha này, nhưng cha của Mạnh Chương lại là Mạnh phó tổng, nếu như đắc tội hắn rồi bị khai trừ thì phải làm sao.
Thật sự muốn triệu hồi Thẩm Tín quá đi, bọn họ nhìn Thẩm Tín gây sự với tên này, cảm giác như chính mình cũng giải tỏa được một phần tức giận.
Thật đáng tiếc, Thẩm Tín cuối cùng vẫn bị khai trừ.
Mạnh Chương thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại, trong đầu đang quay cuồng với những suy nghĩ tối tăm.
Thẩm Tín chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường thôi, không có bối cảnh cũng không có tiền. Nếu có ai thuê người trùm bao tải đánh hắn một trận, có lẽ hắn cũng không có chút sức nào phản kháng được…
Ngay khi Mạnh Chương cười lên vì những ý tưởng trong đầu mình, thì tiếng chuông điện thoại trong túi bất ngờ vang lên.
Mạnh Chương vội vã thu lại tiếng cười, lấy điện thoại ra xem thì thấy tên người gọi: Mẹ.
Hắn vội vàng nhận điện thoại, “Mẹ? Có chuyện gì sao? Tại sao lại gọi vào lúc này?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nức nở: “Tiểu Chương, con mau về đi, mẹ có làm sai một chút chuyện , cha con muốn đánh chết mẹ! Tiểu Chương, con mau cứu mẹ đi!”
“Cái gì?” Mạnh Chương mở to mắt, “Sao lại như vậy? Ba sao lại có thể…”
Chưa kịp nói xong, một giọng tức giận quen thuộc từ đầu dây bên kia vang lên, Mạnh Chương lập tức im bặt, vì đó là giọng của Mạnh phó tổng.
“Mày còn dám gọi điện thoại cho Tiểu Chương! Tao đã thắc mắc tại sao lại sinh ra đứa con ngu ngốc như vậy, hóa ra nó căn bản không phải là con tao!”
"Mày là cái đồ đàn bà độc ác, rốt cuộc đã đội cho tao bao nhiêu cái nón xanh rồi!"
Trò chuyện đột nhiên ngừng lại, chỉ còn lại một mình Mạnh Chương đứng đó, sắc mặt trắng bệch.
Hắn hoảng sợ mở to mắt, chiếc điện thoại từ tay hắn rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘cạch’.