Khi nghe từ miệng em gái nói rằng mình sắp làm tiệc cưới, mà đối tượng lại là một tên côn đồ bỏ học từ cấp hai, Tông Tuyết Thiện không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì cô hoàn toàn không có ký ức gì về chuyện này và cũng chẳng biết ai tên là Vương Thư Dương.
Mặc dù thật khó tin nổi chuyện này, nhưng cô tin rằng em gái sẽ không lừa mình. Sau khi đứng dậy, Tông Tuyết Thiện bắt đầu kiểm tra lại lịch trình và các giao dịch gần đây. Quả nhiên, cô phát hiện rất nhiều khoản chi tiêu lớn mà mình không nhớ rõ, thậm chí trong nhà còn có dấu hiệu có người khác từng sống.
Chẳng lẽ lời em gái nói là thật? Thật sự có một người đàn ông tên Vương Thư Dương đã khống chế bắt cô phải cưới hắn ta?
"Ba mẹ không đồng ý cho hai người cưới nhau, nên họ đã giữ sổ hộ khẩu, vì thế mà chị vẫn chưa chính thức kết hôn!" Tông Tuyết Chân vội vàng giải thích.
Lúc này Tông Tuyết Thiện mới hoàn toàn tin tưởng, gương mặt cô trở nên khó coi.
Đối với những chuyện kỳ bí, Tông Tuyết Thiện tiếp nhận dễ hơn người bình thường, vì em gái cô Tông Tuyết Chân có mắt âm dương, từ nhỏ đã thấy được nhiều điều kỳ lạ.
So với sợ hãi, cô cảm thấy giận dữ nhiều hơn.
Giận vì sao mình dễ dàng bị khống đến vậy, giận vì mình suýt nữa khiến gia đình cũng gặp nguy hiểm.
"Bây giờ nên làm gì? Hắn chắc chắn sẽ quay lại tìm chị. Chân Chân, em nói Vương Thư Dương bị thương rồi bỏ đi là chuyện như thế nào?" Tông Tuyết Thiện hỏi em gái.
"Chắc chắn là do Thẩm tiên sinh!" Tông Tuyết Chân đáp, cô nôn nóng kể lại nên nói năng loạn xạ cả lên, "Chị còn nhớ không? Khi em nhỏ, một vị thầy gần nhà nói em sẽ gặp quý nhân, Thẩm tiên sinh chính là quý nhân đó đó. Thẩm tiên sinh đi nhập thế tu hành nên không cho em gọi là đại sư. Vương Thư Dương nói hắn sẽ xử lý Thẩm tiên sinh, kết quả là phun máu ra!"
"Thẩm tiên sinh đã đồng ý giúp em rồi, nhất định anh ấy sẽ có cách!"
Tông Tuyết Thiện nhíu mày, cô cố gắng rút ra điểm chính trong lời của Tông Tuyết Chân, "Vị Thẩm tiên sinh này có thể giúp chúng ta, đúng không?"
Em gái gật đầu thật mạnh.
"Liên lạc với cậu ấy đi." Không hổ danh là một người phụ nữ mạnh mẽ, dù gặp chuyện này cũng vẫn giữ bình tĩnh có kế hoạch đâu ra đấy, "Em hẹn gặp cậu ấy đi, còn lại để chị lo."
Tông Tuyết Chân ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, em sẽ gọi điện liền!"
"Khoan đã." Tông Tuyết Thiện ngăn cô em đang vội vã, "Chân Chân, chị sẽ chuyển cho em một khoản tiền để em gửi cho cậu ấy."
"Nếu vừa rồi cậu ấy đã giúp chúng ta, điều đó có nghĩa là cậu ấy đã cứu mạng chúng ta một lần. Chúng ta không thể không biết ơn, cứ đưa chút tiền để tỏ lòng thành trước."
Tông Tuyết Chân chợt hiểu ra, liền đáp lời.
Ở bên kia, Thẩm Tín sau khi trấn an Lư Văn Nguyệt rằng mình không sao, liền ngồi xuống trải giấy trong phòng khách bắt đầu vẽ bùa.
Trí nhớ của cậu rất tốt, chỉ cần nhìn một lần là có thể ghi nhớ, dù đó là một loại bùa trông có vẻ rất lạ.
Cứ thế, cậu vẽ liên tục ba lá bùa mà không thấy khó khăn gì, thậm chí cảm thấy lời của bác sĩ có chút đúng, ảo giác thì chỉ là ảo giác, sao có thể tin vào những thứ xuất hiện trong đó được?
‘Bùa trừ tà.’ Nhìn dòng chú thích bên cạnh lá bùa, Thẩm Tín tặc lưỡi, "Không biết có bùa chiêu tài không, cho tôi chiêu chút tài đi."
Vừa dứt lời, điện thoại phát ra tiếng "ting ting". Thẩm Tín gác bút lông sang bên cạnh, cầm điện thoại lên thì thấy có một yêu cầu kết bạn trên WeChat.
Nội dung xin kết bạn ghi: 【Thẩm tiên sinh, tôi là Tông Tuyết Chân đây! Nhanh chóng kết bạn với tôi!】
Ồ! Là kim chủ năm vạn tệ đây mà.
Thẩm Tín chấp nhận lời mời, người bên kia dường như luôn dán mắt vào điện thoại, ngay khi cậu đồng ý thì lập tức gửi hàng loạt dấu chấm than.
【Thẩm tiên sinh, tôi là Tông Tuyết Chân! Nhanh kết bạn đi!】
【Thẩm tiên sinh!!!】
trời ạ, chưa đổi tên ghi chú mà!
Thẩm Tín lập tức mở phần ghi chú để sửa lại tên. Trong lúc cậu sửa tên, điện thoại liên tục rung lên, có thể thấy Tông Tuyết Chân thực sự rất kích động, chờ khi cậu cuối cùng cũng sửa xong quay lại khung chat, ánh mắt cậu đột nhiên sững lại.
【Tông Tuyết Chân: Cảm ơn Thẩm tiên sinh đã cứu tôi và chị tôi!】
【Tông Tuyết Chân: Chuyển khoản WeChat 5 vạn】
【Tông Tuyết Chân: Đây là tiền chị tôi tặng để cảm ơn tiên sinh! Thẩm tiên sinh thật sự thần kỳ! Không chỉ đánh bại được Vương Thư Dương mà còn khiến chị tôi tỉnh lại nữa!】
【Tông Tuyết Chân: Chị tôi muốn gặp Thẩm tiên sinh để bàn kế hoạch sau này, chị ấy muốn cảm ơn tiên sinh trực tiếp và muốn tiêu diệt mối họa hoàn toàn luôn!】
Nhìn thấy chuyển khoản 5 vạn trên WeChat, Thẩm Tín kinh ngạc.
Khoan đã, cậu đã làm gì đâu? Sao tự nhiên bảo là cậu cứu người? Sao tự nhiên bảo là cậu đánh đuổi Vương Thư Dương? Sao tự nhiên chuyển cho cậu năm vạn tệ tiền cảm ơn?
Cẩn thận nhận tiền, Thẩm Tín nghiêm túc cúi đầu xin lỗi lá bùa.
"Tôi sai rồi, đúng là ngài này có thể chiêu tài, nên được thờ cúng đàng hoàng!"
…
Hai chị em Tông gia rất nóng ruột, Thẩm Tín không còn cách nào khác, dù gì cũng vừa nhận năm vạn tệ tiền cảm ơn mà mình không hiểu rõ, nên đành từ từ thu dọn giấy bùa trên bàn, rồi bắt taxi tới chỗ đã hẹn.
Cậu cứ ngỡ mình đã nhanh lắm rồi, không ngờ hai chị em còn đến sớm hơn, đã chờ sẵn ở đó.
Thấy Thẩm Tín tới, Tông Tuyết Chân liền đứng lên vẫy vẫy tay. Thẩm Tín bước tới liền thấy người phụ nữ đứng bên cạnh cô, chắc hẳn là chị gái của cô ấy, Tông Tuyết Thiện.
Quầng thâm dưới mắt của Tông Tuyết Thiện hiện lên thấy rõ, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, thỉnh thoảng lại nhấn vào thái dương, dường như đang đau đầu. Nhưng ngay khi thấy Thẩm Tín, cô lập tức nở một nụ cười lịch sự.
Lúc này, ảo ảnh lại xuất hiện.
Quá khứ của Tông Tuyết Thiện giống như lời Tông Tuyết Chân từng kể: cô luôn là một đứa trẻ ngoan, sau khi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, cô đã tự thành lập công ty thời trang, sự nghiệp ngày càng phát triển. Cô không có bạn trai cho đến khi gặp phải Vương Thư Dương, kẻ đã chọn cô làm mục tiêu.
Dù Tông Tuyết Thiện tạm thời khôi phục ý thức, nhưng Vương Thư Dương vẫn chưa từ bỏ. Hắn sẽ sớm quay lại, thao túng cô để kết hôn, và sau đó nửa năm cô sẽ "qua đời do tai nạn". Gia đình cô không tin cái chết của cô là ngẫu nhiên nên đã cố gắng điều tra, nhưng cuối cùng bị Vương Thư Dương trả thù, cả gia đình ban người đều mất mạng oan uổng.
Vương Thư Dương sau đó sống sung túc nhờ vào tài sản thừa kế của Tông Tuyết Thiện, hưởng thụ một cuộc sống phồn hoa khoái hoạt.
Điều này hoàn toàn khớp với viễn cảnh mà Thẩm Tín từng thấy về kết cục của Tông Tuyết Chân.
Trong khi Thẩm Tín đang quan sát Tông Tuyết Thiện, thì cô cũng đánh giá cậu. Thành thật mà nói, cô hơi bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Tín, dù đã nghe em gái nói về quý nhân, nhưng không ngờ người này lại trẻ như vậy, có lẽ chưa đến 25 tuổi.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng cậu ấy có một khí chất đặc biệt, vừa lạnh lùng lại vừa nhã nhặn. Cô không ngờ có người có thể dung hòa hai loại khí chất trái ngược này một cách hài hòa đến thế.
Những nghi ngờ trong lòng Tông Tuyết Thiện cũng không hiểu sao vơi bớt đi rất nhiều.
"Thẩm tiên sinh." Tông Tuyết Thiện đứng dậy trước, đưa tay về phía Thẩm Tín, "Cảm ơn cậu đã cứu em gái và tôi."
Thẩm Tín bắt tay cô rồi ngồi xuống đối diện, không nói gì về việc cậu thực ra chẳng biết gì cả.
Cậu chỉ hắng giọng, quyết định dù không biết gì cũng sẽ giả vờ biết: “Hai người bình an là tốt rồi.”
"Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Vương Thư Dương đã bị thương, nhưng khi hắn hồi phục chắc chắn sẽ quay lại tìm chị." Tông Tuyết Chân trông chờ nhìn Thẩm Tín, "Thẩm tiên sinh, anh có cách nào xử lý hắn không? Rốt cuộc hắn dùng tà thuật gì mà có thể làm như vậy?"
Đúng vậy, hắn đã làm gì thế? Sao hắn làm được vậy? cậu cũng chẳng biết gì luôn.
Cậu im lặng không nói một lời nào, trong lòng âm thầm càu nhàu.
"Chân Chân, đừng nóng vội." Tông Tuyết Thiện khẽ an ủi em gái, "Thẩm tiên sinh nhất định có cách của mình."
Nói xong, cô lại nhíu mày, ngón tay ấn vào thái dương, trông rất đau đớn.
Thẩm Tín ngước lên nhìn cô, không ngờ ảo ảnh không kiểm soát được lại xuất hiện. Nhưng lần này, những hình ảnh hiện ra không phải là quá khứ của cô mà là tình trạng hiện tại.
【Tông Tuyết Thiện: Di chứng do thuật rối giấy còn sót lại.】
【Cách giải quyết: Phơi nắng mỗi ngày vào giờ Ngọ trong một tuần, hoặc sử dụng "Chú trừ tà - Cổ".】
Thẩm Tín hơi nhướng mày.
Thuật rối giấy? Bùa trừ tà?
Cậu đâu có mang theo bút bên người, đừng nói là bút lông, ngay cả bút thường cũng chẳng có, vì cậu thực sự rất ghét viết chữ. Bàn làm việc thì thi thoảng mới thấy cây bút, ai mợ nó đi ra ngoài lại mang theo bút chứ.
Nghĩ vậy, cậu đi tới quầy thu ngân. Hai chị em họ Tông tò mò nhìn cậu ra mượn một cây bút đem về.
"Em biết rồi." Tông Tuyết Chân thì thầm với chị mình, "Thẩm tiên sinh chắc định viết cho chúng ta mật ngữ gì đó mà người khác không được biết!"
Kết quả là họ trông thấy Thẩm Tín cầm bút quay lại, rồi nói với Tông Tuyết Thiện, "Đưa tay ra."
"Tay sao?" Tông Tuyết Thiện ngạc nhiên.
Dù không biết Thẩm Tín định làm gì, cô vẫn đưa tay ra.
Chỉ thấy Thẩm Tín nhấn ngòi bút rồi bắt đầu vẽ trên lòng bàn tay cô. Đó dường như là một ký hiệu khá phức tạp, vì cô cảm thấy ngòi bút quay mấy vòng trong lòng bàn tay, cảm giác nhói lên gần như khiến cô rụt tay lại.
May mà cô không làm vậy, và Thẩm Tín cũng nhanh chóng ngừng bút.
"Đây là gì?"
Thẩm Tín thu ngòi bút lại, "…Bùa trừ tà, gì đó?"
Bùa trừ tà?
Lúc này Tông Tuyết Thiện mới chợt nhận ra cô không còn đau đầu nữa.
Từ khi tỉnh lại, cô luôn cảm thấy đau đầu dữ dội, như có thứ gì đó chui vào não mình rồi dùng đồ cào cấu. Cô đau đến mức không chịu nổi, lại vẫn cố tỏ ra bình thản trước mặt em gái vờ như mình không sao. Nhưng bây giờ, cơn đau hoàn toàn biến mất, cứ như nỗi đau đó chỉ là một cơn ác mộng.
Cô ngạc nhiên nhìn vào lòng bàn tay mình, lại càng sửng sốt hơn khi phát hiện ký hiệu Thẩm Tín vừa vẽ đã biến mất!
Đây là thật, là cao nhân thật sự! Là quý nhân thực sự!
"Về Vương Thư Dương..." Thẩm Tín ngẫm nghĩ, "Hai người lo hắn dùng tà thuật đúng không? Tôi thấy ngoài tà thuật ra, hắn chỉ là tên cặn bã."
"Để tôi vẽ cho hai người mỗi người một lá bùa là được."
Đôi mắt Tông Tuyết Thiện sáng lên, trông vô cùng vui mừng, cô đứng dậy, "Không đủ, Thẩm tiên sinh, cậu có thể cung cấp bao nhiêu bùa? Một lá bùa giá bao nhiêu?"
Thẩm Tín vốn định tặng miễn phí, nhưng khựng lại rồi đáp, "…100?"
"Quá rẻ!" Tông Tuyết Thiện lập tức nắm lấy tay Thẩm Tín, "Thẩm tiên sinh, tôi muốn đặt một trăm lá bùa! Cộng thêm năm vạn tệ tiền cảm ơn! Xin hãy nhanh chóng chuẩn bị giúp tôi!"
Thẩm Tín: …hả?
Chẳng lẽ lá bùa này thực sự có thể chiêu tài?
Một trăm tệ một lá mà có thể bán ra tới một trăm lá sao?