Edit: Siren
Thẩm Tín không phải là người ngốc nghếch, càng không phải là người chậm chạp trong chuyện tình cảm, chỉ có Hứa Như Trần là nghĩ rằng mình giấu kín được mọi thứ.
Vì vậy từ thời cấp ba, Thẩm Tín đã nhận ra có lẽ Hứa Như Trần thích mình.
Thẩm Tín có một thói xấu đến giờ vẫn chưa sửa được, và nó bắt nguồn từ Hứa Như Trần... Đối với những người thích mình mà mình cũng có chút cảm tình, cậu không kìm được mà muốn trêu chọc.
Thẩm Tín thích đàn ông, điều đó là sự thật.
Hồi cấp ba, Thẩm Tín nhận được vô số thư tình, nhưng cậu chẳng hề thấy hứng thú, cũng không có ý định gì cả, mỗi lần đều khiến các cô gái tỏ tình cảm thấy rất buồn. Nhưng khi phát hiện Hứa Như Trần hình như thích mình, cậu lại nảy sinh một loại hứng thú không thể kiềm chế, cứ cố ý hay vô tình trêu đùa người thích mình.
Cậu thích nhìn thấy người đó quay cuồng trong sự rối rắm.
Cậu từng ghét bỏ chính mình vì điều đó, rõ ràng biết nhưng lại không nói ra, chỉ từ từ ngồi xem kịch, nhìn kiểu gì cũng thấy tra nam.
Tất nhiên, cậu cũng không có quá thích người này, nếu không ngay từ đầu đã không quên tên Hứa Như Trần, thậm chí mấy năm qua còn chưa từng nhớ đến cậu ấy, thói quen thích trêu chọc người khác dường như cũng tự nhiên biến mất.
Không ngờ khi liên hệ lại với Hứa Như Trần, còn phát hiện cậu ấy vẫn thích mình như cũ thì cái thói xấu chưa hẳn đã khỏi đó lại bùng phát trở lại, không thể kiểm soát.
… Thật đúng là phiền toái.
“Cậu muốn uống gì?” Thẩm Tín quyết định đổi đề tài, “Vẫn là nước ép dưa hấu chứ?”
Hứa Như Trần sững lại, nhanh chóng đặt tay lên bàn, tay cậu khẽ siết chặt, “Anh vẫn nhớ tôi thích uống nước ép dưa hấu sao?”
“Chuyện đó đâu phải dễ quên, cho dù là vài năm nữa tôi vẫn sẽ nhớ.” Thẩm Tín gọi cho anh ta một ly nước ép dưa hấu, rồi lại gọi cho mình một ly trà hoa quả.
Hứa Như Trần bất giác cảm thấy tim mình loạn nhịp, trong lòng bỗng tràn đầy niềm vui chưa từng có, bao nhiêu suy nghĩ lẫn lộn hiện lên trong đầu.
Thẩm Tín vẫn nhớ anh thích gì, dù anh chỉ nhắc đến mình thích nước ép dưa hấu có một lần, liệu điều đó có nghĩa là Thẩm Tín cũng từng để ý đến anh không? Liệu nếu cố gắng thêm chút nữa, anh có cơ hội không?
“Đang nghĩ gì thế?” Thẩm Tín gõ nhẹ lên bàn, một tay chống cằm nhìn anh, trong đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu hình bóng của Hứa Như Trần, “Tỉnh lại nào.”
Hứa Như Trần thoáng lúng túng, rồi cố gắng che giấu, nói, “Lúc nãy tôi đang nghĩ ngợi một chút.”
“Ừ.” Thẩm Tín gật đầu không mấy quan tâm, “Vậy cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?”
“Giúp tôi thế nào?” Hứa Như Trần ngập ngừng, không biết phải nói gì tiếp.
Bởi vì thực ra anh hoàn toàn không biết phải nhờ Thẩm Tín giúp gì, đây chỉ là cái cớ để anh gặp cậu mà thôi.
“Giải quyết gã thầy tà kia ạ?” Hứa Như Trần thử hỏi.
“Không biết.” Thẩm Tín đáp thẳng thừng.
Hứa Như Trần: ...
Không ngờ Thẩm Tín lại nói thẳng là mình không biết như vậy.
“Sao cậu lại nghĩ là tôi biết mấy cái đó?” Thẩm Tín nói, “Người khác không biết, chẳng lẽ cậu cũng không biết? Tôi học tự nhiên từ hồi cấp ba, môn xã hội trừ mấy thứ phải học thuộc lòng thì luôn dưới trung bình, càng không có chuyện nghiên cứu mấy cái đạo thuật hay kiếm tiền bằng huyền học.”
Hứa Như Trần: ...
Thật ra cũng không cần phải thẳng thắn đến vậy.
Anh vốn không thật sự tin Thẩm Tín là ‘đại sư’ gì đó, nhưng như đã nói, anh chỉ muốn mượn cái cớ này để gặp cậu, hoàn toàn không quan tâm liệu cậu có thực sự biết hay không.
“Tôi nghĩ là Tông lão sư sẽ không nói dối.” Hứa Như Trần lấy Tông Tuyết Chân ra làm lý do.
Thẩm Tín nhướng mày, đúng lúc đó, người phục vụ mang đồ uống họ gọi đến.
Khi nhận lấy trà hoa quả, Thẩm Tín vô thức nhìn sang người phục vụ, ngay giây tiếp theo, một ảo ảnh không thể kiểm soát xuất hiện bên cạnh người phục vụ.
Cô ấy, hôm nay sẽ chết.
Thẩm Tín suýt chút nữa làm đổ ly trà trong tay, cậu trấn tĩnh lại, hít sâu một hơi để bình ổn trái tim đang đập loạn.
Có lẽ vì ngày mất của người phục vụ chính là hôm nay, nên ảo ảnh của Thẩm Tín chân thật đến mức đáng sợ. Nhìn thấy một người đang sống sờ sờ trước mặt lại chết ngay trước mắt, quả thực là một thử thách lớn đối với trái tim của cậu. Dù sao, trước khi bị sét đánh, cậu vẫn chỉ là một người bình thường!
Sau khi đặt đồ uống xong, người phục vụ chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.” Thẩm Tín gọi cô lại.
Người phục vụ ngạc nhiên dừng bước, “Quý khách cần thêm gì sao ạ?”
“Hôm nay là sinh nhật của cô phải không?”
Người phục vụ sững sờ, cô chớp mắt, “Sao anh biết?”
Không chỉ người phục vụ, ngay cả Hứa Như Trần cũng giật mình.
Hứa Như Trần hiểu rõ Thẩm Tín, hoặc ít nhất là Thẩm Tín hồi cấp ba, anh rất chắc rằng Thẩm Tín không phải là người sẽ tìm hiểu về người lạ, hơn nữa nơi này do anh chọn, rõ ràng Thẩm Tín không quen người phục vụ.
Vì sao Thẩm Tín lại biết hôm nay là sinh nhật của người phục vụ?
Bởi vì cậu đã thấy trước điều đó.
Cậu nhìn thấy cảnh người phục vụ đang tổ chức sinh nhật. Cô ước nguyện trước chiếc bánh, ăn phần kem giữa, nhưng không ngờ bánh lại bị bỏ thuốc. Sau khi hôn mê, cô bị chồng ném xuống từ cửa sổ.
"Đừng về nhà đón sinh nhật, cũng đừng ăn bánh kem," Thẩm Tín nói, "hãy chú ý đến hành động bất thường gần đây của chồng cô."
"Anh đang nói cái gì vậy?!" Người phục vụ kinh ngạc nhìn Thẩm Tín, giọng nói trở nên gay gắt. Rõ ràng cô hiểu ngụ ý của Thẩm Tín.
"Tôi không biết sao anh biết được sinh nhật của tôi, nhưng nếu anh còn nói những điều này nữa, tôi sẽ nhờ quản lý và bảo vệ yêu cầu anh rời khỏi đấy!"
Thẩm Tín bình thản nhìn biểu cảm giận dữ của cô. Đợi cô nói xong, cậu chỉ gật đầu nhẹ.
"Ừ, được, cô đi đi."
Người phục vụ lúng túng, đến cả Hứa Như Trần cũng cúi đầu, khẽ siết tay mình.
Vài giây sau, người phục vụ quay lưng rời đi, Hứa Như Trần có thể nghe thấy cô lẩm bẩm một câu "đồ điên" khi đến cửa.
Hứa Như Trần thầm nghĩ: Mấy năm nay, Thẩm Tín đã thay đổi rồi.
Hồi cấp ba, Thẩm Tín ít nhất sẽ mỉa mai người phục vụ đến mức cô ấy phải khóc. Bây giờ, chỉ đơn giản là "Ừ, được," cậu trở nên hòa nhã hơn nhiều.
"Tiếp tục chủ đề của chúng ta thôi." Khi người phục vụ đi khuất, Thẩm Tín rất tự nhiên quay lại trò chuyện với Hứa Như Trần: "Cậu hiểu tôi mà, tôi hoàn toàn không biết gì về huyền học."
Hứa Như Trần: …
Rốt cuộc là cậu có tin hay không?
Lúc này, người phục vụ Nghiêm Lệ Dung đã quay trở về bếp với gương mặt nặng trĩu, khiến đồng nghiệp tò mò nhìn cô.
"Cậu sao vậy? Mặt cau có thế, hôm nay chẳng phải sinh nhật cậu sao? Lúc nãy còn bảo chồng cậu chuẩn bị bất ngờ cho cơ mà."
Nghiêm Lệ Dung bực tức quăng cái khay lên bàn, "Vừa nãy đi đưa đồ uống, vị khách đó đúng là thần kinh, bảo tôi cẩn thận chồng mình, nói bánh có vấn đề."
"Ơ?" Đồng nghiệp nhìn về phía phòng riêng với vẻ kỳ lạ, "Sao lại có người như thế chứ."
Nhắc đến đây, sắc mặt Nghiêm Lệ Dung càng khó chịu. Cô đã kết hôn với chồng được năm năm nhưng chưa có con, dẫn đến nhiều xích mích giữa hai người. Thực ra, cô cũng không muốn cãi nhau, nên tính đi kiểm tra xem vấn đề là do đâu.
Chồng cô vốn rất không kiên nhẫn, nhưng khoảng một tháng trước, anh ta đột nhiên thay đổi, không chỉ về nhà mỗi ngày mà còn giúp cô làm việc nhà, nấu cơm.
Anh ta bảo rằng đồng nghiệp vừa ly hôn, sống rất khổ sở, nên anh nhận ra giá trị của gia đình và thấy vợ mình thật tuyệt vời.
Hôm nay là sinh nhật Nghiêm Lệ Dung, anh ta hứa sẽ mang đến một bất ngờ, để hai người có một ngày trọn vẹn.
Cô thực sự mong chờ hôm nay đến.
"Nhưng cũng không cần phải lo lắng quá, chẳng phải cậu nói mới gắn camera trong nhà sao? vì chồng cậu đi công tác nên chưa kịp báo đó." Đồng nghiệp nháy mắt, "Giờ này chắc chồng cậu đang chuẩn bị bữa tiệc rồi, trộm nhìn thử xem."
Nghiêm Lệ Dung đỏ mặt, "Như vậy không hay đâu, dù gì cũng là bất ngờ mà."
"Ài, cậu cứ xem như không biết, rồi bảo anh ấy sau."
Vừa dứt lời thì có khách đến, đồng nghiệp liền ra ngoài tiếp đón. Nghiêm Lệ Dung đứng trong nhà bếp, nghĩ ngợi một lúc rồi không cưỡng lại được, nhẹ nhàng mở camera giám sát trong nhà.
Đúng là chồng cô đã về, anh ta đang trang trí nhà cửa. Trên bàn bày vài hộp quà và một chiếc bánh kem, từ góc quay này có thể thấy một góc bếp với nguyên liệu nấu ăn màu xanh lá, chắc là chuẩn bị cho bữa tối.
Nghiêm Lệ Dung cười không giấu nổi, cảm thấy hạnh phúc bao trùm.
Khi cô định tắt camera để tiếp tục công việc, thì thấy chồng mình từ tường trang trí bước tới bàn, mở chiếc bánh được gói cẩn thận.
Đó là chiếc bánh chocolate, phủ bột chocolate, trông rất đẹp.
Anh ta cẩn thận lấy ra từ túi một gói bột lạ, rắc lên bánh. Bột hòa lẫn với bột chocolate, như thể vốn dĩ là một phần của chiếc bánh.
Xong xuôi, anh ta gói lại chiếc bánh.
Nụ cười của Nghiêm Lệ Dung bỗng cứng lại, đôi mắt mở lớn đầy kinh hãi.
Anh ấy… bỏ thuốc sao?!
Cô nhớ lại lời vị khách vừa nói.
Đừng về nhà, đừng ăn bánh, hãy chú ý hành động lạ của chồng… Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là anh ta đã có mưu đồ từ lâu!
Nghiêm Lệ Dung vội vàng lao ra ngoài với sắc mặt tái nhợt, không màng đến điều gì khác, gần như quỳ xuống trước mặt Thẩm Tín. Cả cậu và Hứa Như Trần đều sững sờ trước cảnh đó.
"Đại sư, cứu tôi!" Nghiêm Lệ Dung nắm chặt lấy vạt áo Thẩm Tín, "Anh ấy bỏ thuốc! Tôi thấy anh ấy bỏ thuốc trong camera, anh ấy muốn hại tôi!"
"Tôi phải làm gì đây?!"
Thẩm Tín nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
"Tôi hỏi cô có bình thường không vậy?" Thẩm Tín nhíu mày nhìn cô, "Cô nói là thấy qua camera phải không?"
"Phải, phải." Nghiêm Lệ Dung lạc giọng nhìn cậu.
"Nhân chứng, vật chứng đều có, cô báo cảnh sát đi." Thẩm Tín gỡ tay cô khỏi áo mình, "Cô không có điện thoại hay không biết xem bản đồ? Đi từ đây ra đồn cảnh sát, đưa cảnh sát xem camera, sau đó về nhà bắt hắn rồi đem bánh đi kiểm tra."
"Tôi không phải thần thánh đâu, tìm tôi đánh rắm hay gì!"
Nghiêm Lệ Dung như bừng tỉnh, cô cúi người thật sâu trước Thẩm Tín rồi vội vàng chạy ra ngoài để báo cảnh sát.
Thấy cô đi nhanh như gió, thậm chí không đóng cửa phòng, Thẩm Tín đứng dậy đóng cửa lại.
cậu trở về ghế ngồi, nhấp một ngụm trà rồi thở dài.
“Cậu xem, trong xã hội hiện đại, có việc gì thì báo cảnh sát là tốt nhất."
Hứa Như Trần: …