Khi Hồ Mạn Mạn vừa dứt lời, Thẩm Kỉ Đường đã phục hồi tinh thần, đồng tử co rút lại, nhanh chóng rút tay về, quay lưng đi.
Một lúc sau, anh đã hắng hắng giọng, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Vậy thì nghỉ ngơi đi.”
Chỉ trong giây lát, anh đã bước ra khỏi phòng. 
Bên ngoài, phó quan Thường đã chờ sẵn, thấy Thẩm Kỉ Đường đi ra, liền mở cửa xe: “Thiếu soái, hôm nay trễ vài phút.”
Anh ta vốn là cháu trai của bà mợ hai, từ khi bảy tám tuổi đã được gửi vào phủ Đại soái làm thư đồng của Thẩm Kỉ Đường, cùng nhau lớn lên cùng nhau nhập ngũ, nên nói chuyện cũng thoải mái hơn những phó quan bình thường.
Thường ngày, Thẩm Kỉ Đường luôn đúng giờ, khi lên xe đi quân doanh tối đa chỉ muộn một phút, dù trời có gió có mưa gì cũng không thay đổi, từ ngày anh mặc quân trang cho đến nay, chưa bao giờ ngừng lại.
Thường Vân Lai dám cả gan trêu đùa một câu, không ngờ Thẩm Kỉ Đường ngày thường lạnh lùng ít nói, lại như bị chọc giận, liếc anh ta một cái: “Ồn ào như phụ nữ vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play