Hai chủ tớ đi theo con đường Tống Hà chỉ, quả nhiên không lâu sau đã đến khu vực sầm uất nhất của Thanh Hà.

Mới đây, chuyện gia đình như phủ một lớp sương giá trong lòng, giờ đến Thục Trung, thay đổi đi môi trường xấu, A Tương nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nàng ấy chỉ vào những người bán kẹo đường thổi mứt quả, còn có những màn biểu diễn xiếc, líu ríu như một chú chim sẻ: “Oa, tiểu thư, hóa ra Thục Trung cũng nhộn nhịp như vậy. Này, tiểu thư tiểu thư, mau nhìn kìa, cỗ đó có người bán diều, chúng ta mua một con diều nhé!”

Nguyễn Du đáp: “Được, trước tiên chúng ta đi hiệu thuốc bốc thuốc, sau khi bốc thuốc xong thì mua diều.”

Nàng đến đây là để bốc thuốc cho Mục thị, tối qua chỉ là tạm thời giảm bớt, sau này còn phải tiếp tục điều trị.

Ngay đối diện là một “Hiệu thuốc Tạ Thị”, đang chuẩn bị vào trong thì bị một cậu bé ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu kéo váy lại.

Cậu bé khoảng bảy tám tuổi, mặt đầy bụi bẩn, chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng. Cậu trông rất đáng thương: “Tỷ tỷ… xin tỷ tỷ thương tình… A công của đệ bị bệnh, đệ không có tiền cho ông ấy chữa bệnh… Tỷ tỷ… Xin tỷ thương tình cho chút tiền đi…”

Cậu bé chỉ vào góc tường nơi có một ông lão gầy gò nằm đó, ông lão chỉ còn da bọc xương, thoi thóp, khiến người ta thấy mà kinh hãi.

A Tương hoảng sợ kêu lên, lùi lại vài bước, nhưng nghe thấy Nguyễn Du dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ biết y thuật, có thể giúp a công của đệ chữa bệnh.”

-

Tại Thiên Hương lâu, Tống Hà nghe những lời của hai tên mèo mả gà đồng, sắc mặt càng lúc càng đen.

“Tiểu tẩu tử thật không tệ, không chỉ xinh đẹp mà còn dịu dàng như nước, đặc biệt là giọng nói, như chim sơn ca trên núi. Hà ca, sao không thử chấp nhận đi?” Tên mèo mả Mạnh Tử Nguyên nháy mắt, trong ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.

Tên gà đồng Tạ Thính cũng gật đầu: “Đúng thế đúng thế, ta thấy ngươi cũng khá có hứng thú với nàng ta, hôm qua không phải nói muốn cho nàng ta một bài học ra oai phủ đầu, để nàng ta khóc lóc từ chỗ nào về lại chỗ đó sao? Cuối cùng nói gì nhỉ… Chận chậc…”

Mạnh Tử Nguyên và Tạ Thính đồng thời bắt chước câu nói của Tống Hà hôm qua: “Được rồi, ta là Tống Hà, đón ngươi về Tống gia. Ha ha ha—”

Sau đó là một tràng vừa cười vừa đập bàn, cười đến mức nước mắt suýt rơi.

Không phải bọn họ có tiêu chuẩn hài hước quá thấp, mà thực sự là hành động của Tống Hà hôm qua khiến bọn họ bất ngờ. Trước khi đi còn khí thế hùng hổ, nhưng vừa thấy người liền đổi thái độ, còn muốn tự mình đưa nàng về nhà. Nhìn một cái xem, đây có phải là Tống tiểu bá vương của huyện Thanh Hà nữa không?

Nói rằng đối phương là nữ nhân, nên Tống Hà mới nương tay cũng không hợp lý. Người tên Tống Hà này miệng lưỡi không dễ chịu, cũng không phải chưa từng bắt nạt tiểu cô nương, nhưng lại đặc biệt nương tay với vị Nguyễn cô nương kia.

Sắc mặt Tống Hà đen như than, nếu biết hôm qua không nên để hai người này đi cùng, thì đã không có thêm trò cười.

Hắn đá vào hai người bọn họ, mặt lạnh nói: “Các ngươi có muốn bị đánh không? Nếu không thì xuống dưới so tài đi? Ai thích loại nữ nhân như nàng ta, yếu đuối không có sức sống, chỉ cần nói một câu là khóc, thật là một kẻ khóc nhè.”

Nhớ đến Nguyễn Du, Tống Hà không có vẻ mặt tốt, cảm thấy dùng từ khóc nhè để miêu tả nàng còn chưa đủ, vì nàng không chỉ biết khóc mà còn biết lừa gạt, dám lừa hắn ném hộp gấm xuống hồ!

Điều quan trọng là, hắn lại ngốc nghếch tin tưởng và chuẩn bị xuống hồ để vớt lên. Trong lòng Tống Hà hối hận hàng vạn hàng nghìn lần, cảm thấy mình quá mất mặt, việc này tuyệt đối không thể nói ra, nếu không thì Tống tiểu bá vương sẽ còn để mặt mũi ở đâu?

Tạ Thính chỉ coi Tống Hà đang che giấu, khinh thường nói: “Ngươi chỉ là mạnh miệng mà thôi, ngoài miệng nói không thích, thực ra trong lòng lại yêu thích. Tống Hà, ngươi đừng nói, ngươi thật sự là loại người đó. Nếu ngươi ghét nàng ta như vậy, thì hãy đuổi nàng ta đi đi, như vậy không phải sẽ không thấy nàng ta nữa sao?”

“Tạ Thính nói đúng, nếu ngươi thật sự không thích, thì đuổi nàng ta đi, cần gì phải miệng nói ghét, lại để nàng ta ở lại?” Mạnh Tử Nguyên uống một ly rượu, nhìn ra cửa sổ.

Ngày thường bọn họ đến Thiên Hương lâu luôn ngồi bàn gần cửa sổ, có thể nhìn thấy sự nhộn nhịp bên dưới lầu

Tống Hà tức giận, oán hận nói: “Các ngươi hiểu cái quái gì, nói như thể các ngươi có kinh nghiệm lắm, không phải cũng như lão tử chưa từng chạm vào nữ nhân sao? Các ngươi nghĩ ta muốn giữ nàng ta lại lắm sao, ta nghe tổ mẫu nói phụ mẫu cùng huynh trưởng của nàng ta đều đã mất, không còn người thân, nếu ta đuổi nàng ta đi thì nàng ta sẽ ra sao?”

Tống Hà nghiến răng: “Tống Hà ta tuy có xấc xược, nhưng cũng không nỡ để người ta không còn đường sống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play