Nguyễn Du đi rồi, Tống Hà tùy tiện ném hộp gấm lên bàn.
Hắn nghĩ, hôm nay nhận món đồ này hoàn toàn vì không chịu nổi cảnh Nguyễn Du khóc, hắn không thích cô nương khóc.
Nếu không thì hắn cũng chẳng thèm nhận món quà này.
Nhưng hộp gấm đặt trên bàn, luôn thu hút ánh mắt của hắn, hắn làm gì cũng không tập trung. Một lúc sau, hắn cuối cùng cũng mở hộp gấm ra, tự biện minh rằng mình chỉ là quá tò mò.
Trong hộp gấm có một cây bút lông, có thể thấy là bút lông thượng đẳng.
Nhưng sắc mặt Tống Hà có chút khó coi, sao hắn lại cảm thấy Nguyễn Du cố tình vũ nhục hắn nhỉ? Ai cũng biết hắn, Tống tiểu bá vương không thích đọc sách viết chữ, Nguyễn Du thì hay rồi, cố tình tặng cho hắn một cây bút!
Tống Hà đóng nắp hộp lại, ném vào ngăn kéo, không muốn nhìn thấy nữa.
-
Do ban ngày đã ngủ trưa quá nhiều, đến tối Nguyễn Du dù thế nào cũng không ngủ được.
Khi nàng không ngủ được thì lại nghĩ đến vụ án của phụ thân năm xưa, nàng biết rõ có sơ hở, nhưng hoàn toàn không có cách nào điều tra ra được.
Không biết có phải ảo thính hay không, Nguyễn Du nghe thấy tiếng ho, vẫn còn vọng bên tai. Nàng tưởng là A Tương bị cảm mà ho khan, nhưng nghe kỹ lại không phải từ bên ngoài.
Hình như… là tiếng ho từ trong viện của lão phu nhân truyền đến.
Tiếng ho từng hồi, ho rất dữ dội, Nguyễn Du nghe mà cảm thấy lo lắng, lão nhân gia lúc này chắc chắn rất khó chịu.
Nàng không ngủ được, quyết định khoác áo từ trên giường đứng dậy, đi ra ngoài thì phát hiện A Tương đã ngủ rất say, nàng thả nhẹ tay chân bước ra ngoài, không đánh thức A Tương.
Đứng ở hành lang, quả nhiên thấy đèn trong phòng lão phu nhân vẫn sáng, ở giữa bóng tối của cả khu vườn, như một ngọn đèn chỉ đường. Nguyễn Du đi vào viện của lão phu nhân, gõ cửa, nghe bên trong có tiếng Lý ma ma: “Ai đấy?”
Nguyễn Du với giọng nói mềm mại đáp: “Ma ma, là ta, Nguyễn Du.”
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ… Du… Du nha đầu sao lại đến đây, mau mở cửa… Khụ khụ.” Mục thị nói mà ho càng dữ dội, mặt cũng đỏ bừng.
Lý ma ma vội vàng mở cửa, dẫn Nguyễn Du vào.
Nguyễn Du đỡ Mục thị, mặt đầy lo lắng, Mục thị cười: “Có làm ồn đến cháu không? Khụ khụ…”
Nguyễn Du lắc đầu, nói thật: “Ban ngày ngủ nhiều, đến tối không ngủ được, nghe tổ mẫu ho khó chịu, nên cháu liền đến xem. Tổ mẫu bị ho là từ khi nào ạ?”
Mục thị nói không được trôi chảy, nên để Lý ma ma nói: “Lão phu nhân bị ho cũng đã một thời gian rồi, đã gọi không ít đại phu đến khám bệnh, uống cũng không ít thuốc, nhưng vẫn không thấy khỏi. Nhưng mấy hôm trước cũng không thấy lão phu nhân ho dữ dội như vậy, không biết hôm nay sao lại nghiêm trọng thế này.”
Nguyễn Du có thể đoán được lý do, nói: “Tổ mẫu có bệnh ho thì nên ít ăn đồ kích thích, đặc biệt là không nên ăn đồ cay, nếu không sẽ không khỏi được. Phụ thân cháu khi còn sống, từng dạy cháu học vài năm y thuật, tổ mẫu, không bằng để A Du bắt mạch cho người nhé.”
Y thuật của phụ thân không cần phải nói, Mục thị không ngờ Nguyễn Du cũng hiểu y thuật, vội vàng đưa cổ tay ra để nàng bắt mạch.
Sau khi bắt mạch xong, Nguyễn Du lại cẩn thận quan sát sắc mặt Mục thị, thấy mặt cụ hồng hào, trong lòng cũng có chút hiểu biết, hỏi: “Bình thường sau khi tổ mẫu ho xong thì trong cổ họng có đờm hay không?”
Lý ma ma lập tức gật đầu: “Có đờm, có đờm, trước đây thì ít, từ khi uống những thuốc đó lại càng nhiều, mỗi lần ho, lão phu nhân đều vì có đờm trong họng mà không ngủ ngon.”
“Có thể cho ta xem phương thuốc mà đại phu đã kê cho tổ mẫu không?” Nguyễn Du hỏi.
Lý ma ma nhanh chóng mang phương thuốc đến đưa cho nàng.
Nguyễn Du xem xong phương thuốc, xác nhận suy nghĩ trong lòng: “Tổ mẫu bị ho lâu như vậy mà không thấy khá lên, là bởi vì vị đại phu này kê sai phương thuốc.”
“Tổ mẫu bị chứng phế khí hư, phương thuốc này dùng để trị phế âm hư. Phế dương hư thì ít đờm hoặc không có đờm, chủ yếu thể hiện qua ho khan, cổ họng sưng đau, khó thở ở ba khía cạnh này, trong khi phế âm hư lại nhiều đờm. Đại phu đầu tiên mà tổ mẫu mời đến đã bắt mạch sai, kê phương thuốc sai làm cho đờm của tổ mẫu nhiều lên, sau đó đại phu tiếp theo mời đến tự nhiên lại nghĩ tổ mẫu là phế âm hư, nên kê cho tổ mẫu toàn phương thuốc trị phế âm hư. Phế khí hư và phế âm hư nghe có vẻ không khác nhau lắm, nhưng dùng thuốc lại hoàn toàn khác nhau. Tổ mẫu rõ ràng là phế khí hư, nhưng đã uống thuốc trị phế âm hư mấy tháng, ho tự nhiên càng ngày càng nghiêm trọng.”
Khi Nguyễn Du nói về triệu chứng bệnh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lý ma ma nghe xong lời nàng, đã tức đến không biết nói gì: “Thật là tức chết người, sao lang băm kia lại không cẩn thận như vậy, vậy mà lại chẩn đoán sai mạch cho lão phu nhân, để người chịu đựng khổ sở lâu như vậy.”
Lý ma ma là nha hoàn hồi môn mà lúc trước Mục thị mang tới, hai người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu sắc. Mục thị chịu khổ, lòng bà ấy cũng khó chịu theo.
Mục thị nghe xong thở dài, nhưng không tức giận như Lý ma ma, ngược lại còn cười nói: “Khụ khu… Thì ra thuốc ta uống lâu như vậy… Khụ khụ đều vô ích… Du nha đầu, khụ khụ, bệnh này của tổ mẫu, cháu có thể chữa khỏi hay không?”
“Có thể.” Nguyễn Du khẳng định.
Đây không phải là bệnh khó chữa, chỉ cần dùng đúng phương thuốc, bệnh của Mục thị sớm đã khỏi. Hiện giờ vì dùng sai thuốc, cơ thể Mục thị bị hành hạ càng tệ hơn, nhưng chỉ cần được điều trị đúng cách, vẫn có thể khỏi.
“Vậy ta sẽ giao cái thân già này cho cháu…” Mục thị cười nhìn Nguyễn Du, dù nàng còn nhỏ nhưng Mục thị vẫn tin tưởng nàng.