Rõ ràng là câu nói bình thường nhất, nhưng lại khiến trái tim Nguyễn Du đập mạnh. Nàng tùy ý để cho bàn tay ấm áp của Tống Hà nắm lấy, cúi đầu nhìn đôi giày cưới của hai người, bước qua ngưỡng cửa, vượt qua chậu lửa, rồi đến chính sảnh.
Tống phụ và Tần thị ngồi ở vị trí chính, hai người mỉm cười nhìn nhi tử và nhi tức trước mặt, vốn Mục thị cũng la hét muốn đến, chẳng qua Mục thị cuối cùng tuổi đã cao, không thể chịu được nhiều sức ép, khuyên can mãi lúc này mới khuyên ngăn được cụ.
Chỉ có điều cụ đã không ít lần oán giận về chuyện này, nói rằng cụ chỉ có một đứa tôn tử là Tống Hà, mà ngay cả lễ cưới của tôn tử và tôn tức cũng không thể nhìn thấy, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa, Tống phụ không còn cách nào, đành nói rằng khi về Thục Trung sẽ để hai đứa trẻ tổ chức thêm một hôn lễ nữa. Bọn họ đồng ý tổ chức lễ cưới ở Dương Châu, chính là để cho người của Nguyễn phủ ở nơi chín suối có thể tận mắt nhìn thấy Nguyễn Du gả cho Tống Hà, có thể yên tâm.
Người chủ lễ cất tiếng: “Nhất bái cao đường—”
Tống Hà và Nguyễn Du chắp tay trước Tống phụ và Tần thị, cúi đầu thật sâu.
“Nhị bái thiên địa—”
Hai người lại cúi đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT