Nói cho cùng, vẫn là vì chuyện đi Dương Châu.
Không còn cách nào khác, Nguyễn Du thấy A Tương như vậy, chỉ có thể thở dài, gật đầu coi như đồng ý.
Sáng hôm sau, ba người đã lên đường. Mục thị và Tần thị rất không nỡ, tiễn ba người đến bến thuyền, cho đến khi ba người lên thuyền, thuyền khởi hành rồi dần dần khuất tầm mắt, lúc này mới quay về.
Tần thị tuy đã đồng ý để Tống Hà đi cùng Nguyễn Du đến Dương Châu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, không khỏi hỏi: “Mẫu thân, người nói Hà nhi và Nguyễn nha đầu lần này đến đó, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…?”
Kỳ thật trong lòng Mục thị cũng có chút lo lắng, nhưng cụ vẫn bình tĩnh, không như Tần thị dễ dàng thể hiện ra ngoài. cụ nói: “Có thể có chuyện gì chứ? Con cứ coi như bọn nhỏ đi Dương Châu du sơn ngoạn thủy, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Không ai để ý đến một nam nhân mặc trường bào trắng đứng sau cây liễu, mặc dù trong nước đã không còn thấy bóng dáng Nguyễn Du, nhưng hắn ta vẫn không nỡ rời mắt, cuối cùng hắn ta vẫn giơ tay vẫy vẫy về phía xa, nhẹ nhàng nói: “Du muội muội… Chúc muội sớm ngày rửa sạch oan khuất cho người trong nhà…”
Dù người bên cạnh muội không còn khả năng là ta nữa, nhưng… mong muội mỗi năm đều không lo âu, vĩnh viễn vui vẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play