"Em đối với chị chỉ có suy nghĩ áy náy đền bù, làm sao có thể che giấu suy nghĩ của mình?"

"Lại nói, một tháng nữa em phải đến thành phố rồi, sau này chị em chúng ta cũng chỉ có thể gặp nhau vào những ngày lễ Tết mà thôi."

Cô ta nhẹ nhàng nói một câu, đã chọc tức đẩy lên tâm trạng thản nhiên của Kha Mỹ Ngu.

Kha Mỹ Ngu cũng chống cằm, hững hờ cười nói: "Vậy là tốt nhất rồi, dù sao em và em rể tương lai cũng có đơn vị làm việc, thế mà lại không chịu được sự phiền phức từ người khác."

Kha Mỹ Ngu mặt mộc nghiêm túc, khẽ nghiến răng: "Chị bảy yên tâm, em giúp chồng dạy con rất bận rộn!"

Bốn miếng đất xây nhà có quy mô không giống nhau, mỗi miếng đều có ưu nhược điểm riêng, có quy mô lớn nhưng gần sau núi có hệ số nguy hiểm cao, còn có quy mô nhỏ hơn ở cổng thôn, giao thông hơi thuận tiện, có nơi gần ruộng, có nơi gần nhà cũ.

Kha Mỹ Ngu đảo mắt, ghé sát vào người bà cụ thì thầm: "Bà nội, bác cả là con lớn trong nhà, gần nhà cũ cũng tiện chăm sóc ông bà."

Cô vừa dứt lời, bác cả Kha đã đưa tay bốc thăm, mở ra trong bầu không khí căng thẳng, chính là miếng đất gần nhà cũ nhất!

Bà cụ kinh ngạc há hốc mồm, nghiêng đầu nhìn về phía Kha Mỹ Ngu đang dương dương đắc ý.

"Bác hai thì giả vờ chất phác, trong lòng nhiều tâm tư, không làm việc nhiều nhưng lại có thanh danh tốt."

"Bác gái hai cũng là một kẻ nịnh hót, bà nhìn đi, nếu như trong bụng bà ta có thể sinh ra một đứa con trai, nhất định cái đuôi sẽ hướng lên trời!"

"Để không làm phiền lòng bà và ông nội, tốt nhất cho bọn họ sống gần ruộng đồng, như thế có thể mang lại thanh danh tốt cho bọn họ!"

Kha Mỹ Ngu tiếp tục nhỏ giọng tức giận nói.

Quả nhiên trên tờ giấy của bác hai là miếng đất kia, người đi làm đồng sẽ đi ngang qua gõ cửa vào nghỉ, mà nông thôn chỉ cần có người ở nhà đều mở cửa, nếu không sẽ bị mọi người nói và bị cô lập.

Nói cách khác, sau khi phòng hai xây nhà xong, sẽ rất khó giấu bí mật trong nhà!

Bà cụ cũng xấu xa bật cười ra tiếng.

"Nhà bác ba không nhiều người, ở đầu thôn cũng tốt, chờ đến lúc mở chợ thì bày sạp, bán trà cũng có thể trợ cấp cho gia đình."

"Nhà cháu nhiều người, sống ở phía sau núi là vừa vặn, hơn nữa Hoàng Đại Tiên cũng dễ dàng xuống núi đưa thức ăn cho cháu hơn."

"Đến lúc đó cháu sẽ mang đến hiếu kính ông bà!"

"Con nhóc thông minh này." Bà cụ nói, không nghi ngờ mà càng lúc càng tin tưởng mệnh phúc tinh của Kha Mỹ Ngu.

Không phải phúc tinh mà có thể nói câu nào trúng câu đó sao?!

Viết xong danh sách chia nhà, bốn anh em nhà họ Kha mang đồ được chia về phòng mình.

Tám mươi đồng cũng không ít, cho dù hàng xóm láng giềng xây nhà, giúp nhau lấy nguyên liệu tại chỗ thì cũng phải lo miếng ăn đúng không?

Không chỉ để người giúp ăn no, mà còn phải ăn ngon, hơn nữa sau khi chia nhà cũng cần mua rất nhiều thứ, tám mươi đồng căn bản không thể tiêu hết.

Thế là bốn phòng đều không hẹn mà cùng kéo dài việc xây nhà vô thời hạn!

Đến trưa, sau khi dùng bữa trưa khá thịnh soạn, các phòng liền bắt đầu xây bếp lò dựa vào tường, rồi dùng hai cây gậy thô để chống mái tranh. Phòng thứ bốn có nhiều người, chẳng bao lâu đã làm xong việc.

Mà những phòng khác mới bắt đầu trát bùn… 

Sáu cha con nhìn nhau, đồng loạt dắt cuống họng hét vào trong phòng: "Trời vẫn còn sớm, chúng ta đi làm ruộng thôi!"

"Cha, anh trai, mọi người về sớm một chút, tối nay mẹ chiên bánh rán trứng..."

Kha Mỹ Ngu cũng dắt cuống họng hét lại.

"Lúc trở về nhớ tới ruộng tư hái một ít hành lá và một nắm đậu giác!"

Những người đàn ông vừa đáp lời đã nhanh như chớp ra khỏi sân, rất phù hợp với đức tính xưa nay gặp việc thì lười biếng, bôi dầu vào lòng bàn chân tính kế. Khiến cho phòng thứ ba ngay cả duỗi tay giữ lại cũng không thèm duỗi, dù sao duỗi cũng không có tác dụng.

"Đáng đời người trong phòng bốn gả không ra, cưới không vào." Bác gái hai nhấc một đống bùn lên, cay đắng nhỏ giọng lầm bầm.

"Mẹ, con ra phía sau núi xem một chút." Kha Ân Thục vào nhà thay quần áo cũ vá, đeo một cái giỏ trúc trên lưng, cầm một cái lưỡi liềm đã gãy nửa đầu, nhẹ giọng nói.

"Cuối thu là thời điểm có nhiều trứng vịt hoang ở bãi sậy ven sông, con đi tìm về cho mẹ bồi bổ thân thể."

Bác gái hai vốn còn trầm mặt không vui vì cô ta định chuồn mất, nghe vậy lập tức lật mặt: "Được, con đi sớm về sớm."

Kha Ân Thục mím môi cười cười, háo hức vui vẻ bước ra khỏi sân, trông thấy Kha Mỹ Ngu đang ngồi ở cửa phòng bốn bưng bát ăn mì với tóp mỡ thì nụ cười trên mặt lập tức nhuốm đầy thâm ý.

Cô ta vừa đi, đã thấy mấy nhóc đầu củ cải ở phòng thứ nhất và phòng thứ ba, đeo giỏ trúc trên lưng lao ra ngoài như những quả đạn pháo nhỏ.

Kha Mỹ Ngu duỗi chân một cái, lập tức lách mình chặn đường bọn chúng.

Nhóm đầu củ cải bị chặn đường, chớp chớp mắt, sau đó sốt ruột nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dì Ngu, dì đừng cản đường, chúng cháu phải đi theo dì tám nhặt trứng vịt hoang."

"Đúng vậy, dì Ngu có trứng gà ăn rồi, chúng cháu phải đi tìm trứng vịt hoang về nướng ăn…"

Bọn chúng chảy nước miếng, trứng vịt hoang nướng mùa thu ăn cực ngon!

"Con bé đồng ý cho các cháu đi cùng sao?" Kha Mỹ Ngu ngạc nhiên nhíu nhíu mày.

"Dĩ nhiên, dì Tám rất tốt, không bao giờ ăn một mình, dì ấy đã dẫn chúng cháu ra ngoài tìm trứng vịt hoang nhiều lần rồi, một mình cháu ăn được tận ba quả!" 

Tâm tư trẻ con rất đơn giản, hỏi cái gì thì đáp cái đó.

Kha Mỹ Ngu híp mắt, trong truyện phòng bốn và hai ông bà cụ thê thảm như thế, nhưng lại không được hai phòng còn lại chăm sóc, nhất định phải có lý do cho việc này.

Dù sao thì hiện tại quan hệ giữa mấy phòng vẫn hòa thuận, ít nhất gặp chuyện còn có thể nhất trí hỗ trợ nhau, chứ không hề có mối quan hệ lạnh nhạt thậm chí thờ ơ, cạch mặt lẫn nhau như trong truyện!

Đáng tiếc Kha Mỹ Ngu đọc rất nhiều sách lại còn đọc nhanh, dù trí nhớ khá tốt nhưng không thuộc lòng, cũng sẽ bỏ sót rất nhiều tình tiết. Có thể nhớ đến nữ chính và nữ phụ là tốt lắm rồi.

Nhưng mà Kha Mỹ Ngu không phải là người thích rối rắm.

Cô nhướng mày cười nói: "Chờ đã, dì Ngu đi cùng các cháu!"

"Không được không được, dì Ngu chỉ biết há mồm ăn cơm, giang tay mặc đồ, làm sao có thể biết nhiều như dì tám được."

"Dì Ngu dì mau tránh ra, khi nào về chúng cháu sẽ mang trứng vịt thịt vịt nướng về cho dì." Mấy đứa nhóc không biết cảm kích, còn đuổi cô như một bé con!

"Ai da, các cháu không cho dì đi cùng, thế thì dì tự đưa các cháu đi, nếu dì không cho các cháu ăn no, có bị sói ăn thịt chúng ta cũng không về nhà!" Tính tình ngang ngược của Kha Mỹ Ngu cũng nổi lên, cô thở phì phò quay người hô vào phòng: "Mẹ, tìm cho con cái gùi, con đưa lũ trẻ đi nhặt trứng vịt!"

Bà Kha dở khóc dở cười thò đầu ra: "Con bé này sao lại so đo với bọn nhỏ vậy?"

"Chờ khi nào các anh của con trở về, để bọn nó đưa mấy đứa đi nhặt trứng vịt, nước trong đầm sậy không biết sâu hay cạn, rất nguy hiểm. Năm nào cũng có mấy đứa bé bị cỏ dại cuốn chân c.h.ế.t đuối đấy?"

"Mẹ, con biết rồi, con sẽ không mang chúng nó xuống nước đâu." Kha Mỹ Ngu gật đầu, tự mình cầm lấy mũ rộng vành và cái gùi: "Đi thôi, hôm nay dì sẽ cho mấy đứa thấy năng lực của dì Ngu đáng sợ cỡ nào!"

"Chúng ta sẽ thầu hết tất cả trứng vịt hoang trong đầm lau sậy."

Bọn trẻ biết mình không thể đuổi kịp Kha Ân Thục nên chỉ đành cúi đầu gật đầu đáp lại, nặng nề bước đuổi theo sau.

Kha Mỹ Ngu mặc quần ống đứng màu đen và áo sơ mi hoa màu xanh nền trắng, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, khóe mắt hơi xếch lên mang theo chút phấn hồng, cộng thêm việc cô còn để lộ vẻ lười biếng quyến rũ, như một đào yêu lắc lư xuống núi, quá thu hút sự chú ý của người khác!

"Em bảy Kha, hôm qua em còn không thể ra khỏi giường, sao bây giờ đã chạy nhảy được rồi?"

"Thực phẩm dinh dưỡng của em tám hiệu quả lắm phải không?"

"Gần một ngàn đồng đấy, nếu là tôi, tôi cũng có thể bước đi như bay!"

Kha Mỹ Ngu là bản tôn cá chép, nhưng mọi thứ trên đời này đều có sự cân bằng, tác dụng phụ của mệnh cá chép là thể chất chiêu hắc*, tự dưng chẳng làm gì cũng có thể bị công kích…

(*Thể chất chiêu hắc: Các nghiên cứu lâm sàng đã phát hiện ra rằng loại thể chất này thường là do đóng nhầm vai, kết nhầm bạn, nói nhầm lời, đăng nhầm Weibo, mặc nhầm quần áo, dùng nhầm xà phòng, uống nhầm nước, yêu nhầm người... Một khi được chẩn đoán, rất khó để chữa khỏi. May mắn kiềm chế được, lâu lâu vẫn sẽ tái phát.)

Huống chi, nguyên chủ vốn đã được trời độ, còn có nữ chính hắc bạch liên bên cạnh thêm dầu vào lửa, hơn nữa tâm lý mọi người đều chán ghét kẻ giàu có, trên đường đi, các loại đố kỵ ước ao này không hề dừng lại, cũng may Kha Mỹ Ngu mặt dày, nếu đổi thành người da mặt mỏng, chắc chắn có thể bực mình mà nhảy xuống sông!

Lúc này nhóm củ cải giống như những con sư tử nhỏ đang nổi giận, giúp cô nói chuyện khắp nơi:

"Dì Ngu của cháu chỉ không làm được việc nặng thôi, đi trên đường thì ảnh hưởng gì đến mọi người?"

"Bác sĩ nói dì Ngu của cháu bị chấn động não, cần nghỉ ngơi nhiều, ít làm việc hơn, sau này cũng có thể để lại di chứng, sao mọi người lại nói nhiều hơn cả bác sĩ thế?"

"Dì Ngu là người bệnh, ra ngoài đi dạo hít thở không khí trong lành rất tốt cho sức khoẻ, chú không thấy chúng cháu đi theo dì ấy để đề phòng sao?"

"Chuyện bình thường cũng không hiểu, không hiểu thì im đi, kẻo lại lộ ra cái dốt nát của mình!"

Mặc dù những củ cải nhỏ không thể so sánh với Kha Mỹ Ngu về mặt ăn uống, nhưng bọn chúng vẫn được đến trường và rất tự hào về điều đó, thỉnh thoảng lại thích viết văn để thể hiện tư cách là người biết chữ.

Bọn chúng khiến ai cũng thấy xấu hổ khó chịu, hiệu quả không tệ.

"Cháu ngoan." Kha Mỹ Ngu cười cười, quay người lại xoa đầu đứa bé sau lưng,

"Chúng ta bắt chước bầy vịt hoang đi!"

Sau khi cô quay người lại, bọn nhỏ đều đồng loạt vênh mặt lên trời tỏ vẻ coi thường.

Vịt hoang rất tinh vi, thường làm tổ ở những nơi dân cư thưa thớt, hơn nữa bụi lau sậy còn lớn như vậy nên rất khó tìm!

Cô là một cô gái mỏng manh, chưa cầm cuốc bao giờ, chỉ biết xinh đẹp không ham học, có thể nhặt được lông vịt đã tốt rồi.

Cảm nhận được sự xem thường của lũ trẻ, Kha Mỹ Ngu cong khóe môi, bước nhanh hơn.

Ra khỏi làng, đi bộ dọc theo dòng sông hai mươi phút sẽ thấy một bãi sậy bạt ngàn bất tận.

Nơi đây có nhiều sản vật phong phú, nhưng dưới khung cảnh tĩnh lặng và thanh bình, lại ẩn chứa rất nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn, chẳng hạn như các loại rắn độc và vũng bùn sâu.

Càng quan trọng hơn là, nơi này nối liền với dãy núi dài vô tận phía sau núi, thường xuyên có dã thú cỡ nhỏ xuất hiện!

Nếu không có người lớn đi cùng thì trẻ em không được phép tiến vào.

"Dì Ngu, hay là chờ mấy người chú sáu tan làm rồi hẵng vào?" Nhìn đám lau sậy, đứa trẻ lớn nhất không nhịn được nói.

"Cháu đánh giá thấp dì đúng không?" Kha Mỹ Ngu cười nhẹ nói: "Chúng ta vào đi dạo một chút, trở về sẽ có chiến lợi phẩm, các cháu mang trứng vịt hoang về nhà cho mẹ mình làm trứng vịt muối, có thể để ăn rất lâu nha."

"Dù sao cũng an toàn hơn việc thi thoảng mấy đứa có ý định lẻn vào!"

Nói xong, cô tỏ vẻ trịnh trọng lấy sợi dây thừng từ trong gùi ra, buộc sáu nhóc củ cải thành một hàng, còn mình nắm đầu dây thừng: "Theo sát dì, đừng phát ra tiếng động."

Kha Mỹ Ngu nheo mắt lại, lặng lẽ giải phóng thần thức, mọi người đi dọc theo một cái lối nhỏ.

Đi được nửa quãng đường, cô dẫn lũ trẻ đi trên cánh đồng rộng ba tấc không liền nhau, tung tăng nhảy nhót trên đám lau sậy.

Khoảng hai mươi phút sau, tầm nhìn đột nhiên mở rộng, trước mặt bọn họ xuất hiện một hồ nước nhỏ, có đàn vịt hoang bơi thành đàn kiếm ăn. Các tổ vịt nằm cạnh nhau xung quanh đầm lầy lau sậy, vô số trứng vịt hoang đang vẫy gọi bọn họ!

Bọn trẻ nuốt nước bọt không thể tin nổi, đây là mơ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play