Người nhà họ Kha đều khiếp sợ ngẩng đầu lên, chia nhà?
"Cha, sao cha lại muốn chia nhà?" Bác cả nhà họ Kha giật mình, sau đó tức giận nhìn về phía em hai của mình: "Thằng hai, mày xem cả nhà mày làm ra chuyện gì đi!"
Làm cho cha mẹ đau lòng, đến nỗi phải nói đến việc chia nhà.
"Nếu anh cảm thấy gia đình đối xử tệ với nhà anh thì tự đi mà chia ra, sau này cũng không cần qua lại nữa, tránh khỏi việc các người coi lòng tốt của nhà ta là lòng lang dạ thú!"
Phòng thứ ba và phòng thứ tư của nhà họ Kha không hiểu tại sao, đều nhìn chằm chằm vào phòng thứ hai với vẻ mặt vừa tức giận vừa đau lòng.
"Cha mẹ." Bác hai Kha nghiêm mặt, trong mắt đầy vẻ đau thương nói: "Tất cả sính lễ của con bé tám nhà con đều cho cháu bảy rồi, cha mẹ còn bất mãn gì nữa, tại sao lại ép chúng con chia nhà?"
Kha Ân Thục khẽ cau mày, mặc dù mình trọng sinh không thể nhớ hết những chuyện đã xảy ra mấy chục năm trước, nhưng cô ta rất chắc chắn rằng ông nội mới là người không muốn chia nhà nhất.
Chẳng lẽ là vì cô ta cướp mất đối tượng của Kha Mỹ Ngu?
Mặc kệ hôm nay có thể chia nhà hay không, tình thế của phòng thứ hai cũng không lạc quan!
Hoặc là chia nhà, sau này những phòng khác còn có thể mượn tay ông bà cụ mà yêu cầu này nọ với phòng hai bọn họ, hoặc là ông cụ lấy chia nhà làm lý do, ép buộc phòng hai bọn họ đồng ý cái gì đó.
Có vẻ như cô ta vẫn còn một chặng đường rất dài phía trước để đưa cha mẹ chị em thoát khỏi đám người thân quỷ hút m.á.u này!
Người phòng thứ hai cúi đầu không nói, xưa nay vẫn bày ra dáng vẻ như tấm thảm chùi chân khốn đốn, khiến người ta nhìn thấy liền tức giận.
Bà cụ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng cũng không buồn nói chuyện nữa.
Các nàng dâu, cháu dâu nhà họ Kha có tâm sự khác nhau, nhưng đều có chút hưng phấn, chờ mong và nóng lòng muốn thử.
Ông cụ không nhìn ai, chỉ gõ tẩu thuốc lào lên mặt bàn, lạnh nhạt nói: "Chia nhà là chủ ý của cha, không liên quan đến ai cả."
"Bây giờ các con đều đã đến tuổi làm ông làm bà rồi, nên chia ra tự mình làm chủ gia đình."
"Cha cả đời ở bên mẹ các con, tự nhận đã tận tâm với tất cả anh chị em mấy đứa, về phần các con nghĩ như thế nào, chúng ta không thể can thiệp."
"Thôi, đừng ai khuyên cha nữa, thằng cả mau ra ngoài, mời người nhà anh họ Khánh Hỉ của mấy đứa đến đây, chúng ta sẽ nói kỹ càng!"
Ông cụ trước giờ cố chấp, một khi đã quyết định thì không ai có thể khuyên ngăn được.
Bác cả Kha bất lực đáp lại, chỉ có thể mang tâm trạng phức tạp ra khỏi cửa.
Trong lòng nhà họ Kha bất an, nhưng lại không trì hoãn động tác, trơn tru tự mình tìm việc làm.
Kha Mỹ Ngu sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, cuối cùng cũng ngồi dậy mơ màng mở cửa.
"Bảo Nhi dậy rồi?" Bà cụ giống như cái ra đa, là người đầu tiên nghe thấy âm thanh, cười ha ha tiến đến cạnh cô, ghé vào lỗ tai cô nói: "Bà nội làm cho cháu một bát súp gà, ngon lắm!"
Một bát?
Kha Mỹ Ngu thật sự vừa hạnh phúc vừa đau khổ…
Nói rồi bà cụ lập tức kéo cô vào bếp.
Phòng bếp là vị trí của bà cụ, bình thường đều do một vị tướng sắt thay bà canh giữ, mà trên cổ bà cụ luôn treo chìa khóa, đi đâu cũng không tháo ra.
Hôm qua bị phòng thứ hai lợi dụng sơ hở, thế nên bà cụ càng trông giữ đồ ăn nghiêm ngặt hơn.
Súp gà được làm từ thịt gà rừng băm nhỏ, trứng gà, yến mạch, bột mì, một nắm tôm khô và một nhúm mè đen rang, cộng thêm một lớp lá rau mùi xanh và vài giọt dầu mè!
Hương vị súp đậm đà thơm ngon, trứng gà nát mịn, bột yến mạch và bột mì sền sệt, nhai từng miếng đều khiến người ta phải xuýt xoa thỏa mãn.
Kha Mỹ Ngu vùi đầu ăn một cách chăm chỉ, cũng may cái bát này được làm bằng sứ thô, súp đầy nguyên liệu khiến cô miễn cưỡng vừa đủ no.
"Bà đã nói bảo bối của bà là chiếc túi may mắn, là bông hoa phúc tinh mà!"
"Cháu đoán thịt gà với trứng gà trong súp bà làm ở đâu ra nào?"
Bà cụ giống như đặc vụ, đầu tiên đứng ở cửa bếp thăm dò nhìn nhìn, sau đó mới nhỏ giọng hỏi một cách thần bí.
Kha Mỹ Ngu trong lòng buồn cười, nhưng cô vẫn vô cùng phối hợp, lắc đầu tràn ngập mong đợi: "Bà nội, mấy thứ này ở đâu ra vậy?"
"Bà với ông nội cháu thảo luận rồi, chắc chắn là do Hoàng Đại Tiên mang đến đầu giường của bà, nguyên một giỏ luôn, hơn hai mươi con gà rừng đã nhổ lông và gần một trăm mười cái trứng gà đấy!"
"Tại sao Hoàng Đại Tiên này không đưa cho người khác mà lại đưa cho bà?"
"Còn không phải là vì trong nhà có một bông hoa phúc tinh là cháu sao?" Nói đến đây, bà cụ bĩu bĩu môi với phòng thứ hai: "Đồ tốt vào tay bà, chắc chắn sẽ đút hết cho Bảo Nhi nhà mình."
"Bọn nó không tranh được cái số may mắn của cháu đâu!"
Kha Mỹ Ngu vênh cằm tự hào: "Đúng vậy, chỉ cần cháu được cả nhà yêu thương, vận mệnh nhất định cũng không tệ nha!"
Bà cụ vui vẻ cười hớn hở: "Chờ chia nhà xong, ngày nào bà cũng sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu, để xem còn đứa nào nói gì không!"
"Bà lấy hết muối trong nhà đi ướp thịt gà rồi, vừa vặn chia nhà xong, ngày mốt bà nội sẽ đưa cháu đi chợ Tiền Trang."
"Bà nội, bà và ông nội phải ăn cùng cháu, nếu không cháu sẽ không mở miệng đâu."
"Đến lúc đó chắc chắn Hoàng Đại Tiên sẽ không mang đồ đến nữa." Kha Mỹ Ngu hừ hừ nói.
"Được, được, được, bà và ông nội của cháu cũng muốn hưởng phúc lành của hoa phúc tinh nhà mình." Bà cụ cười đến mức không nhìn thấy con mắt, sự tức giận về chuyện chia nhà cũng dần dần tiêu tán.
Đúng lúc này, bác cả Kha cùng trưởng thôn, bí thư thôn và hai trưởng bối nhà họ Kha đến.
Vừa bước vào sân, ông năm nhà họ Kha đã lớn giọng ồn ào: "Anh ba, rốt cuộc anh bị cái gì kích thích mà đòi chia nhà ngay vậy?"
"Nếu có đứa cháu trai cháu dâu nào làm anh tức giận thì cứ nói, trong nhà em đông con cháu lắm, nhất định có thể giúp anh trấn áp tên cầm đầu xấu xa ương ngạnh đó!"
Chỉ cây dâu mắng cây hoè khiến người phòng hai càng thêm xấu hổ.
Ông bảy nhà họ Kha chắp tay sau lưng nói tiếp: "Anh ba, nếu như anh hỏi em, thì anh nên sớm chỉ đạo chúng nó chia nhà."
"Con cháu có phúc riêng, sao anh và chị dâu phải lo lắng nhiều như vậy làm gì?"
"Hãy để bọn chúng tự lội sông một chút, lỡ có ngã đau mới biết có cha mẹ tốt ở nhà!"
Ông cụ điều chỉnh cảm xúc cả đêm, lúc này sắc mặt rất tự nhiên, khẽ mỉm cười: "Được rồi, lần này chúng ta chia nhà cũng không phải có mâu thuẫn gì, chỉ là ông già này muốn nghỉ ngơi một chút, sau này anh em chúng ta cũng có thêm thời gian đánh cờ tán gẫu."
"Ai biết chúng ta còn sống được bao lâu nữa?"
"Khánh Hỉ, Đông Phong cũng tới rồi thì cùng nhau giúp đỡ viết danh sách chia nhà ra."
Thân là đời sau, trưởng thôn và bí thư thôn chi bộ vẫn luôn im lặng vội vàng đáp lại.
Mọi người tập trung trong nhà chính, ông cụ châm tẩu thuốc lào, hít một hơi trước rồi chậm rãi nói: "Cả đời này cha đã từng chứng kiến sóng to gió lớn, lúc trước đi đánh trận, kiếm được ít tiền, nhưng sau đó xây nhà xong, con cái dựng vợ gả chồng, sinh cháu chắt, cộng thêm nạn đói ba năm kia nên cũng đã tiêu hao gần hết."
"Trong nhà có cái nhà này, còn có bốn miếng đất, năm mảnh ruộng tư chia theo đầu người, hai con gà, hai con lợn, một ngàn chín trăm cân lúa mì, tám trăm cân ngô vừa thu hoạch, hơn hai mươi ngàn cân khoai lang, còn có năm trăm đồng tiền!"
Người nhà họ Kha nghe thấy năm trăm đồng tiền, ngay cả bốn vị nhân chứng, cũng không nhịn được mà há hốc mồm.
Sức mua của năm trăm đồng tiền vào năm 1974 thật đáng kinh ngạc.
Một đại gia đình ở nông thôn làm lụng vất vả cả năm, cuối cùng chưa chắc đã tiết kiệm được một trăm đồng, thậm chí còn nợ tiền trong đội.
Ông cụ không cho đám người có thời gian ngạc nhiên, tạch tạch tạch đã nói rõ kế hoạch của mình: "Cái nhà này là của cha và mẹ các con, đất là của các con mỗi nhà một miếng, bốc thăm quyết định vị trí."
"Trước khi xây xong nhà mới, các con vẫn có thể sống trong căn phòng hiện tại của mình."
Theo quy định của thôn, ruộng tư chia theo đầu người mỗi nhà các con, hai con gà không đủ chia nên để lại nhà cũ, đến khi nào gà ấp ra thì chia cho các con sau."
"Hai con lợn cũng để lại nhà cũ, bốn phòng các con thay phiên nhau cho chúng ăn, đến dịp Tết nộp lên một con, con còn lại g.i.ế.c lấy thịt. Cho dù là thịt, thức ăn hay công điểm, hối đoái, tất cả đều được phân chia theo đầu người!"
"Năm trăm đồng tiền sẽ chia làm sáu phần, cha và mẹ các con một phần, bốn phòng các con mỗi phòng một phần, còn lại một phần chia cho những đứa trẻ chưa lập gia đình. Tuy không nhiều nhưng cũng coi như là tâm ý của ông bà."
"Đồ vật còn lại cũng chia thành năm phần!"
"Bây giờ cha và mẹ các con vẫn còn khỏe mạnh, không muốn can thiệp vào cuộc sống của các con, chờ đến khi chúng ta không còn hoạt động được nữa, sẽ đến lượt các con thay phiên nhau chăm sóc."
"Trước đây, mỗi phòng các con đều cho hai chúng ta hai mươi đồng, năm mươi cân lúa mì, một trăm cân ngô và ba trăm cân khoai lang một năm."
"Đến lúc hai vợ chồng chúng ta có các khoản chi lớn, bốn anh em các con lại chia đều sau!"
Hầu hết người già sẽ sống với đứa con lớn nhất, hoặc là đứa con mình thiên vị, tài sản trong nhà cũng sẽ tự nhiên nghiêng về một hai phòng, mà đối với những đứa con không thích, thậm chí còn có thể cho bọn chúng tay trắng ra ở riêng!
Phương thức phân chia này rất công bằng công chính, trong mười dặm tám thôn cũng không nhà ai được như vậy, đồng thời cũng khiến cho bất cứ ai có mặt đều không thể từ chối.
Mỗi phòng đều có miếng đất riêng, lương thực, hơn tám mươi đồng, còn được chia thịt lợn, nhất định có thể cho bọn họ một cuộc sống sung túc sau khi chia nhà.
Trong lòng Kha Ân Thục có chút bất an, luôn cảm thấy ông bà cụ đang chặn lại nước cờ lớn của mình, nếu không, dựa vào sự yêu thương bọn họ dành cho những phòng khác, sao có thể làm ra một hành động sáng suốt như chia nhà?
Chẳng lẽ bọn họ chỉ tỏ vẻ công bằng trước mặt đám người trưởng thôn, bịt miệng đám người, sau khi đóng cửa lại âm mưu tính kế khác?
Cô ta lạnh lùng liếc nhìn Kha Mỹ Ngu đang ở bên cạnh bà cụ một cái, vẫn cảm thấy muốn để trái tim cha mẹ lạnh lùng hoàn toàn với đám người này, tốt nhất là viết một tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ.
Tránh khỏi việc mình trọng sinh đến, còn phải làm con bò cho Kha Mỹ Ngu kéo xe!
Kha Mỹ Ngu ngũ quan linh mẫn, cho dù không sử dụng dị năng cũng có thể nghiêng đầu phát hiện ra sự oán giận từ nữ chính.
Cô cười khẽ một tiếng: "Em tám, thật xin lỗi, tối hôm qua chị dậy đi vệ sinh, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của em với cha mẹ."
"Gia đình em muốn chia nhà thì cứ nói, nhưng đừng tính toán thiệt hơn với người nhà."
"Em vớt được Vu Kính Nguyên từ tay chị, là bởi vì chị không muốn từ đầu, nên tặng cho em cũng không sao."
"Nhưng mà ông bà nội lớn tuổi rồi, rất coi trọng thể diện và thanh danh của nhà họ Kha, không chịu nổi sự giày vò của người trẻ tuổi."
"Bây giờ chia nhà rồi, ai nấy đều sống cuộc sống riêng, không liên quan đến nhau, nếu không, chắc chắn chị sẽ khiến em phải hối hận xanh ruột!"
Kha Ân Thục không khỏi trừng mắt nhìn cô chằm chằm, sao trên đời này lại có loại người đáng ghét như vậy chứ?
Kha Mỹ Ngu giống như một tấm gương thấu thị, không chỉ soi được toàn bộ những suy nghĩ trong lòng cô ta mà còn trực tiếp tiết lộ chúng cho mọi người.
Đột nhiên Kha Ân Thục mỉm cười: "Chị bảy, em thực sự rất xin lỗi về chuyện hôn sự."
"Bây giờ mọi thứ đã trở thành sự thật, chị nên học cách buông bỏ, bình tĩnh tiến về phía trước."