Chỉ mất hai tiếng đồng hồ, cô đã trở về căn phòng nhỏ.
Trong làng hoàn toàn yên tĩnh, Kha Mỹ Ngu chìm thần thức vào không gian, thịt rừng đã được sắp xếp theo loại trong ngăn chứa nhà kho, không chiếm quá nhiều diện tích không gian.
Để lấp đầy dạ dày của mình càng sớm càng tốt, Kha Mỹ Ngu kiên trì xem xét nhiều công thức nấu ăn khác nhau, bắt đầu tập luyện từ những nguyên liệu cơ bản nhất.
May mà cô có thể sử dụng thần thức để hoạt động trong không gian, mặc dù hơi mệt, nhưng rất hiệu quả!
Xử lý xong gà rừng, tinh thần lực của cô gần như cạn kiệt, bụng bắt đầu réo lên phản đối.
Kha Mỹ Ngu làm món gà ăn mày đơn giản nhất, với các gia vị lén lấy từ phòng bếp.
Nhồi khoai tây, nấm hương, hành lá, gừng, tỏi vào trong bụng gà, quét một lớp mật ong rừng bên ngoài, rắc chút muối, dùng lá sen gói lại, sau đó bọc một lớp bùn rồi chôn xuống đất.
Cô chôn mười con một lúc, đốt một đống lửa phía trên, để những con gà ăn mày được làm nóng đều.
Mặc dù đã bịt kín gà kỹ càng, nhưng chẳng bao lâu sau, Kha Mỹ Ngu đã ngửi thấy mùi thơm ngon quyến rũ của thịt gà!
Thấy mùi vị của gà quá bá đạo, cô sợ sẽ kéo bánh bao nhỏ ra khỏi giấc mơ, thế là lén lút tìm một nơi khuất gió rồi xử lý ba con, lúc này dạ dày mới không còn sôi sục khó chịu nữa.
Sau khi khử mùi, Kha Mỹ Ngu quay trở về nhà, tiếp tục xử lý các nguyên liệu còn lại trong không gian.
Gia vị trong nhà còn rất ít, không thể làm hết những món ăn trong công thức.
Kha Mỹ Ngu dứt khoát chọn một con heo con, nhồi thức ăn vào, quét một lớp mật ong lên da rồi nướng trên lửa, làm thức ăn dự trữ.
Ngày mai lên thị trấn, cô sẽ mua thêm chút gia vị, sau đó lại tỉ mỉ nấu những món ăn ngon.
Nghĩ đến những món ăn hấp dẫn trong thực đơn, những kẻ lười biếng trong cơ thể Kha Mỹ Ngu đều bị đuổi chạy hết đi.
Ngay lúc mê man sắp ngủ, Kha Mỹ Ngu chợt mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, là thời điểm mọi người ngủ say nhất, trong thôn không có động tĩnh gì, ngay cả côn trùng mùa thu cũng lười biếng không kêu to, không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của màn đêm.
Cánh cửa phòng hai được mở ra rất nhẹ, Kha Ân Thục cúi người lại gần cửa sổ căn phòng bên cạnh nhà chính, cũng chính là phòng của Kha Mỹ Ngu.
Tiếng que diêm quẹt vào hộp hơi chói tai, thấy không bắt lửa, Kha Ân Thục dừng lại, sau đó nhanh tay quẹt thêm lần nữa. Ngọn lửa bùng lên, cô ta vội vàng châm đầu khói trong cuộn giấy trên tay.
Làn khói xanh lượn lờ bay vào qua khe cửa sổ!
Kha Mỹ Ngu hơi nheo mắt lại, nín thở lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng đen trên cửa sổ.
Khoảng mười phút sau, Kha Ân Thục lấy d.a.o ra, gỡ chốt cửa sổ từng chút một, rón rén nhảy vào trong phòng.
Cô ta đi đến bên giường, nhẹ nhàng đẩy Kha Mỹ Ngu một cái, thấy người phụ nữ trên giường đang thở đều đều, không có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại nào.
Sắc mặt Kha Ân Thục u ám, nhìn dáng vẻ ngây thơ của Kha Mỹ Ngu dưới ánh trăng trắng, không nhịn được giơ con d.a.o trong tay lên, muốn rạch một vết dữ tợn trên khuôn mặt không tì vết của cô.
Nhưng cô ta khoa tay múa chân trước mặt Kha Mỹ Ngu mấy phút, cuối cùng cũng nhịn được, dắt con d.a.o ra sau thắt lưng, bắt đầu lục đồ xung quanh.
Căn phòng lớn như vậy mà chẳng bao lâu cô ta đã tìm hết một lượt, vẫn không tìm thấy thứ mình muốn.
Kha Ân Thục cắn môi, miễn cưỡng đặt lại mọi thứ về chỗ cũ, sau đó nhảy cửa sổ rời đi.
Kha Mỹ Ngu mở mắt ra, cười khẩy một tiếng, nếu cô đoán không lầm, thứ Kha Ân Thục đang tìm kiếm chính là kho báu lúc trước mình lấy được trên núi.
Trong truyện không nói rõ về chuyện này, chỉ nói trước khi lấy chồng, ngày nào Kha Ân Thục cũng chạy ra sau núi để tìm đồ tận hiếu cho cha mẹ, sau đó may mắn tìm được kho báu, còn vô tình kích hoạt không gian linh tuyền.
Nhưng bây giờ xem ra, tất cả hành động của Kha Ân Thục đều hướng đến một điều rất rõ ràng.
Đó là Kha Ân Thục lợi dụng trọng sinh để cướp đoạt vận may của nguyên chủ!
Ví dụ như cô ta đã cướp đi vị hôn phu của nguyên chủ, người có khả năng trở thành đại lão trong tương lai. Một ví dụ khác là cô ta không tìm được bảo vật nên đến chỗ nguyên chủ điều tra.
Đáng tiếc Kha Ân Thục trọng sinh lại gặp phải cô, một con cá chép nhỏ cũng trọng sinh.
Kha Mỹ Ngu ngồi dậy chống cằm suy nghĩ, kho báu quá hấp dẫn đối với người trọng sinh, lần này Kha Ân Thục không tìm được, nói không chừng sau này còn chiêu khác.
Cho dù đó là gì, Kha Mỹ Ngu cũng không sợ, cùng lắm thì binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, lúc đó giải quyết sau!
Hoẵng săn được từ sau núi rất béo, mỗi con nặng sáu bảy mươi cân. Kha Mỹ Ngu tùy tiện ôm một con, lặng lẽ không phát ra tiếng động vứt vào phòng bà cụ, sau đó mới tiếp tục trở về phòng đi ngủ.
Trong khu nhà họ Kha có năm cái bếp lò, trước khi chia nhà, mỗi bữa Kha Mỹ Ngu chỉ ăn ở phần bếp nhà mình, nhưng bây giờ cô có thể ăn ở cả bếp nhà mình lẫn bếp của bà cụ. Khẩu phần của hai bếp cũng chỉ no một nửa, cộng thêm chút đồ ăn nhẹ và trái cây cô lén bổ sung trong khi ăn, miễn cưỡng có thể làm yên dạ dày.
Sau khi ăn xong hai phần bữa sáng, Kha Mỹ Ngu nắm tay bánh bao nhỏ, đi lên thị trấn dưới sự hộ tống của anh hai.
Còn chưa ra khỏi thôn, cô đột ngột kéo tay áo anh hai, cười nói: "Anh hai, anh không cần tiễn em đâu, em với bánh bao ngồi xe đạp đi là được rồi!"
Anh hai Kha sửng sốt, nhìn quanh một lượt, lấy xe đạp ở đâu ra?
Còn chưa kịp phản ứng, anh ấy đã bị em gái đẩy vào sau một gốc cây.
Kha Mỹ Ngu kéo bánh bao chạy thẳng ra giữa đường, thành công chặn Tần Nguyên Cửu đang đạp xe lại.
"Thật là trùng hợp nha, đồng chí Tần, anh cũng đến thị trấn sao?" Kha Mỹ Ngu mặt mày cong cong cười hỏi.
Dáng vẻ của cô vô cùng xinh đẹp, bây giờ lại cười lên dịu dàng, mặc dù trong lòng Tần Nguyên Cửu vẫn luôn bài xích người phụ nữ dây dưa với mình không thôi này, lúc này cũng không thể không thừa nhận, Kha Mỹ Ngu là một tuyệt đại giai nhân hiếm có, khiến cho người ta khó mà chán ghét.
Anh cụp đôi mắt nhuộm đầy bão tố xuống, lạnh lùng mở miệng: "Tránh ra!"
"Đồng chí Tần, tôi và bánh… tôi và bạn nhỏ Lư Việt Hải đến đồn công an trong thị trấn. Anh là người quen cũ của bác cậu bé, không giúp đỡ chút là không được đâu?" Kha Mỹ Ngu không nhíu mày, tiếp tục cười nhẹ nói.
"Để tôi thay các người nói một tiếng." Tần Nguyên Cửu không nhấc mí mắt, nói.
"Ai da không cần đâu, tôi và bạn nhỏ Lư Việt Hải rất rảnh rỗi, tự đi một chuyến mới yên tâm. Nói không chừng cậu bé còn có thể nói vài câu với cha mẹ và bác cả của mình thì sao." Kha Mỹ Ngu liên tục khoát tay, hôm nay cô nhất định phải ngồi xuống ghế sau xe của trùm phản diện!
Vì thế, Kha Mỹ Ngu không ngừng cầu nguyện trong lòng: Ông trời ơi, vì cái mạng nhỏ mà con phải khuất phục trước hệ thống, cua đổ trùm phản diện tim lạnh như băng. Nhưng thế giới này không thân thiện với phụ nữ, sớm muộn gì con cũng phải lấy chồng, chẳng bằng lập gia đình với trùm phản diện cho xong.
Dù sao đàn ông trên đời này đều đen như nhau, ngay cả thanh mai trúc mã của cô hồi đó, cũng chỉ là miễn cưỡng chơi đùa với nhau mà thôi.
Hơn nữa chỉ cần không phải loại như đại lão, cho dù có là người đàn ông gia trưởng, kiểm soát màu sắc kiểu dáng đồ lót của cô, cô cũng chấp nhận!
Cô thật sự muốn sống một cuộc sống bình thường, được thưởng thức những món ăn ngon trên đời một lần nữa!
"Đồng chí Tần, xin giúp đỡ." Kha Mỹ Ngu nắm chặt tay, lấy lòng kêu lên.
Giọng cô mềm mại nhẹ nhàng, tinh tế ngọt ngào, khó có người cưỡng lại được.
Tần Nguyên Cửu đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm cô, đầu lưỡi lách vào kẽ răng, cười lạnh: "Em bảy Kha đúng không, cô thiếu đàn ông như vậy, gặp là không đi được, bắt buộc phải dính vào mới chịu nổi sao?"
Kha Mỹ Ngu nhìn anh chằm chằm, khẽ cắn môi, bịt tai Lư Việt Hải, trực tiếp nói: "Tôi đã mười tám tuổi, người trong thôn ở tuổi này có thể sinh hai đứa con rồi đấy."
"Sau khi hôn sự với nhà họ Vu thất bại, mẹ tôi cứ không ngừng thúc giục tôi lấy chồng. Tôi không muốn kết hôn với người mới gặp, thà kết hôn với đồng chí Tần còn hơn."
"Hơn nữa, tôi cũng không thiếu đàn ông vậy đâu, chỉ có anh thôi, ai bảo… ai bảo tôi cứu anh, anh cứu lại tôi, đều là giao tình thân thiết, sao anh phải để ý nhiều như vậy?"
Tần Nguyên Cửu âm u nhìn chằm chằm cô một lúc lâu: "Đồng chí Kha, tôi khuyên cô tốt nhất đừng trêu chọc tôi."
Mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên: "Tôi cứ trêu chọc đấy, thì sao nào, anh sẽ cưới tôi về nhà sao?"
Cô kích động nói, vươn hai tay sờ mặt, bắt đầu nói dóc: "Ai da, tôi xinh đẹp thế này, anh mà cưới được thì có mặt mũi lắm. Trong nhà tôi còn có năm anh trai rất lợi hại, sẽ không có ai trong thôn dám bắt nạt anh, dám lừa anh bắt cá, hại đến tính mạng anh. Sau khi lấy chồng, tôi cũng sẽ cố gắng làm người vợ tốt của anh, chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc sống sung túc!"
Bánh bao nhỏ nghe vậy thì cười nói: "Chú Tần, chị rất xinh đẹp. Chú đã cứu cháu nên cháu cho chú chọn trước, nếu chú không chọn thì sau này lớn lên cháu sẽ cưới chị ấy về nhà đấy!"
Kha Mỹ Ngu gõ nhẹ vào trán cậu bé: "Người lớn đang nói chuyện, trẻ con không được xen vào."
Tần Nguyên Cửu nắm tay lái, mu bàn tay nổi đầy gân guốc: "Em bảy Kha, kết hôn không phải trò đùa, đó là chuyện cả đời của hai vợ chồng và gia đình phía sau. Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
"Tất nhiên, tôi mười tám tuổi, không phải tám tuổi, biết chính xác mình đang nói gì làm gì." Kha Mỹ Ngu nặng nề gật đầu, cảm thấy việc này có hi vọng, nói tiếp: "Đồng chí Tần, tôi nghiêm túc đấy, vẻ ngoài anh không tệ, có học vấn, mặc dù bây giờ bị đày ở chuồng bot, nhưng ai cũng biết, nơi này không nhốt được anh."
"Tôi biết tôi là gái nông thôi, ngoại trừ xinh đẹp và được cưng chiều ở nhà ra, chẳng có điểm gì để được anh thích."
"Nhưng mà tôi cam đoan, sau khi kết hôn với anh xong tôi sẽ sống thật tốt, chỉ cần anh không phụ tôi, tôi sẽ không bao giờ rời xa anh!"
Tần Nguyên Cửu cười nửa miệng nói: "Cô chắc chắn? Không hối hận?"
Kha Mỹ Ngu cắn môi, đạo trời và hệ thống sẽ không cho phép cô hối hận!
Mấy ngày nay cô cũng suy nghĩ rất nhiều, cô trân trọng cuộc sống của mình, trên đời này có nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi vui như vậy. Cô lại hết hi vọng vào tình yêu hão huyền, chọn ai mà chẳng được?
"Chắc chắn, không hối hận!"
Cô có thể ở bên cạnh đại lão mười năm, sao lại không thể sống cả đời trong niên đại yên bình này chứ?
Tần Nguyên Cửu gật đầu: "Được, vậy chúng ta đến thị trấn lấy giấy chứng nhận."
Kha Mỹ Ngu sửng sốt một chút, chớp mắt không thể tin được, chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Tại sao cô lại có cảm giác anh còn sốt ruột hơn mình nhỉ?
"Làm sao, sợ à? Hay là cô chỉ nhất thời hứng khởi, không dám làm thật?" Tần Nguyên Cửu nhàn nhạt một tay vịn xe, một tay đút trong túi quần, khoé môi cong lên một nụ cười giễu cợt.