Chiếc đồng hồ bỏ túi rất đặc sắc, xung quanh là những hoa văn hoa hồng vàng nổi, ở giữa mặt số là một viên đá ngọc trắng rất đẹp, kim đồng hồ mảnh mai cũng được trang trí bằng vàng và ngọc thạch, khắp nơi đều hiện rõ nét chạm khắc trác tuyệt.
Tần Nguyên Cửu liếc nhìn, ánh mắt dừng lại.
Anh nhìn về phía bánh bao nhỏ, nhàn nhạt hỏi: "Lư Hướng Kình là gì của cháu?"
Lư Việt Hải ngây ngốc nhìn lại quá khứ, sau đó kích động hỏi thăm: “Chú Tần chú quen biết bác cả của cháu sao? Chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật một tuổi bác cả tặng cháu!”
Kha Mỹ Ngu không nghĩ gì nhiều, trước giờ vận khí của cô luôn rất tốt, gặp khó khăn cũng không cần quá lo lắng, biện pháp giải quyết sẽ đến một cách bất ngờ.
"Ừm, trước đây từng qua lại." Anh gật đầu.
"Vậy thì tốt quá đồng chí Tần." Kha Mỹ Ngu hơi kích động, vui mừng nói: "Đứa trẻ này nghịch ngợm, thừa dịp cha mình lái xe đi công tác mà chui vào trong. Lúc đến Tiền Trang của chúng ta liền bò xuống xe, nhưng lại bị bọn buôn người để mắt tới."
"Nó còn nhỏ, nói không rõ ràng, chắc là cha mẹ cũng không ngờ chuyện này xảy ra, cho nên chúng tôi cũng không biết nhà của nó ở đâu, tên cha mẹ là gì."
Tần Nguyên Cửu không nói một lời bước vào nhà, một lúc sau lấy ra một tờ giấy có ghi địa chỉ và tên.
Kha Mỹ Ngu mỉm cười nhận lấy, nhìn xuống, hóa ra Lư Hướng Kình kia đoàn trưởng lực lượng đặc biệt của Quân khu 5 Tây Nam.
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Tần Nguyên Cửu, trong cốt truyện không miêu tả nhiều về trùm phản diện, chỉ nói anh có năng lực xuất chúng, có tỷ lệ thành công cao nhất trong nhiệm vụ giải cứu hơn hai trăm nhà nghiên cứu hàng đầu bị hải tặc bắt giữ.
Nhưng lúc đó anh vô cùng chán đời, tuyệt đối không tiếp nhận nhiệm vụ này, cho dù bị dí s.ú.n.g vào đầu, cũng không thoả hiệp. Kết quả là, nhiệm vụ thất bại, Hạ Hoa mất đi nhiều nhà nghiên cứu hàng đầu từ mọi mặt, sự phát triển kinh tế, khoa học kỹ thuật cũng bị trì hoãn mấy chục năm!
Hóa ra một số người không làm gì cũng có thể trở thành trùm phản diện.
Có điều chắc chắn nhiệm vụ kia rất nguy hiểm, Tần Nguyên Cửu chỉ có tỷ lệ thành công cao nhất, chứ chưa chắc sẽ thành công, mà nếu thành công cũng có thể kèm theo hy sinh rất lớn.
Kha Mỹ Ngu đến từ mạt thế, nếu phải chọn giữa mình và hai trăm người, cô sẽ không do dự mà chọn bản thân. Không ai có quyền bắt cô phải từ bỏ cuộc sống của mình!
Không phải ai bị tổ chức bỏ rơi, sau khi được trọng dụng cũng có thể biết ơn.
Hiện thực, lý tưởng và kinh nghiệm luôn có thể đan dệt ra các kết quả khác nhau.
"Cảm ơn đồng chí Tần." Kha Mỹ Ngu cẩn thận cất tờ giấy đi, tiếp tục đưa tay: "Đồng chí Tần, anh đã cứu chị em chúng tôi, trong nhà tôi không có thứ gì tốt, nên đưa cho anh nếm thử."
"Anh cũng không muốn tôi lấy thân báo đáp ơn nghĩa đâu nhỉ?"
Tần Nguyên Cửu lạnh lùng nhìn cô.
Kha Mỹ Ngu không mảy may sợ hãi, cô hơi đưa cằm lên cười nhẹ: "Tôi biết tôi đẹp như hoa, nếu đồng chí Tần nhìn trúng, chúng ta cũng không phải là không thể!"
Tần Nguyên Cửu trực tiếp lấy đĩa đi rồi đóng sầm cửa lại.
"Chị, chú Tần hung dữ quá." Bánh bao run rẩy nhỏ giọng nói.
"Chú Tần của em." Kha Mỹ Ngu cười mà không hạ giọng nói: "Chú ấy tỏ ra lạnh lùng thôi, chứ trái tim ấm áp lắm."
Nhưng nhìn giá trị hận thù trong đầu không giảm chút nào, cô thầm nghĩ, nếu không phải giá trị hận thù đầy rồi, chắc vị đồng chí Tần này sẽ cho cô thêm một ít nữa mất!
Trời dần tối, Kha Mỹ Ngu định đưa bánh bao nhỏ đến thị trấn để gọi điện thoại vào ngày mai.
Sau khi ăn xong, bánh bao nhỏ lấy bánh kẹo cho đám trẻ con nhà họ Kha, đi theo bọn chúng cầm đèn bí ngô bắt dế, hoặc ra đồng tìm một ít đậu giác, khoai tây, cà tím, khoai lang… Sau đó tìm nơi vắng vẻ, dùng đá xây một lò sưởi nhỏ, bắt đầu nướng ăn.
"Anh Hải, ăn ngon không?"
Chỉ là rau quả rắc muối mà thôi, đây là món ăn yêu thích của bọn trẻ con nông thôn.
Bánh bao nhỏ liên tục gật đầu: "Vừa ngon vừa vui, trẻ con bọn anh ở trong đại viện chỉ chơi b.ắ.n bi, b.ắ.n súng, hoặc bắt nạt con gái thôi."
"Người lớn không cho nghịch lửa, nói nghịch lửa ban đêm đi ngủ sẽ bị đái dầm!"
Mọi người cười ha ha: "Ngày nào bọn em cũng chơi, có bị đái dầm đâu? Cha mẹ các anh chỉ hù doạ các anh thôi!"
"Nhưng mà hương vị của mấy thứ rau quả này cũng bình thường, món ngon nhất phải kể đến chuột đồng! Có điều lại không dễ bắt."
Nói đến đây, bọn chúng bắt đầu hồi tưởng mùi vị của chuột đồng ngon như thế nào.
Kha Mỹ Ngu cũng dựa vào ký ức của nguyên chủ.
Ở nông thôn, điều kiện của mỗi nhà không tốt lắm, một năm không được ăn thịt mấy lần nên thỏ, chuột, rắn ngoài đồng đã trở thành nguồn thức ăn quan trọng để người nông dân nuôi con, tiếp đãi khách.
Cô có năm người anh trai "không thích làm việc", tự nhiên thường xuyên được ăn chuột đồng.
Chỉ là mỗi lần có một hai con, còn không dính răng nguyên chủ, huống chi bây giờ sức ăn của cô lại lớn đến như vậy!
Chuột đồng béo mềm, thơm ngon đến nỗi người ta nóng lòng muốn nuốt cả xương.
"Chúng ta bắt chuột đồng đi?" Kha Mỹ Ngu đột ngột đứng dậy, hào hứng nói.
"Được, được, dì Ngu, dì ra ruộng đứng đi, có lẽ lũ chuột đồng sẽ chui thẳng vào chân dì đấy." Bọn trẻ đều bị bà cụ tẩy não, tin tưởng vào vận may của cô mà không hề nghi ngờ.
Hơn nữa, mỗi người bọn chúng còn thu hoạch được một vò trứng vịt hoang, đương nhiên sẽ trở thành thuộc hạ trung thành nhất của Kha Mỹ Ngu.
"Hứ, dì Ngu của mấy đứa sẽ bắt chuột đồng bằng năng lực thật sự."Kha Mỹ Ngu khịt mũi, trực tiếp chỉ huy các anh trai giúp mình làm bẫy chuột.
Đúng là cô đến từ mạt thế, nhưng trước khi tận thế, Kha Mỹ Ngu từng bị người khác đầu độc chuyện xấu, bị tẩy não cấy ghép một số mánh khóe cuộc sống vào.
Bẫy chuột rất đơn giản, dùng một cái lọ để chuột đồng rơi vào không trèo lên được, một tấm ván gỗ giúp chuột bò lên trên lọ, dùng gậy gỗ chọc một lỗ nhỏ của tấm ván, dán miệng lọ dưới lỗ, sau đó gắn một ít tóp mỡ thơm lên trên cái lỗ.
"Được rồi, các anh đặt cái lọ ở chỗ có chuột đồng đi."
"Chỉ như vậy?" Mọi người nhìn trang bị giản dị, ai cũng khó hiểu buồn cười.
Mấy người anh trai nhà họ Kha đặt ba cái lọ đã làm xong vào nơi rộng rãi giữa cánh đồng.
"Anh Hải, dì em bình thường chỉ há miệng ăn thịt chuột đồng làm sẵn, căn bản không biết bắt chuột đồng khó khăn như thế nào. Ngay cả bọn em cũng vậy, dù có lợi hại đến đâu, cũng chỉ có thể chờ cha rảnh rỗi đi bắt một hai con ăn cho đỡ thèm thôi."
Bọn trẻ sợ Lư Việt Hải thất vọng nên đã nói trước cho cậu bé dự phòng: "Nếu anh muốn ăn thì ngày mai em bảo cha đi bắt hai con về!"
Đang nói chuyện, bọn chúng chỉ nghe thấy tiếng kêu chít chít thảm thiết của chuột đồng.
Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu về phía Kha Mỹ Ngu, như vậy cũng được?!
"Suỵt." Kha Mỹ Ngu tự hào ra hiệu cho bọn họ giữ im lặng.
Chỉ trong nửa tiếng, một đống chuột đồng không ngừng kêu chít chít chui tọt vào lọ.
Ba cái lọ, mỗi cái có khoảng mười con! Hơn nữa sau một vụ mùa bội thu, những con chuột đồng này cũng trở nên vô cùng mập mạp săn chắc.
Bọn trẻ đều vui sướng phát điên lên, tiếng hú hét làm một đàn chim giật mình sợ hãi bay khỏi cành.
"Dì Ngu, dì thật lợi hại!"
Bọn chúng nhìn Kha Mỹ Ngu, đôi mắt nhỏ tràn đầy những ngôi sao nhỏ ngưỡng mộ.
Cô khẽ nâng cằm lên: "Khiêm tốn mà nói, cách bắt chuột này khá hiệu quả, chỉ cần chịu bỏ miếng mồi thơm như bánh rán, tóp mỡ thế này là được."
"Mấy đứa không được phép bàn tán về vận may của dì, nếu không dì sẽ trở thành kẻ lừa bịp, sớm muộn cũng bị người ta lôi vào đầu đường xó chợ."
Mọi người liên tục gật đầu đưa tay bịt chặt miệng lại.
"Đúng rồi, dì mấy đứa thương mấy đứa thật lòng, muốn cho mấy đứa ăn ngon một chút. Ai hỏi thì cứ nói chúng ta bắt được hàng chục con chuột nhờ cái bẫy chuột thần kỳ này."
"Nếu để chú nghe thấy đứa nào nói linh tinh, chú sẽ đ.ấ.m cho đứa đó một cái!"
Bọn nhỏ còn chưa kịp nói gì, mấy người anh trai của Kha Mỹ Ngu đã bắt đầu giơ nắm đ.ấ.m lên hù dọa.
Mặc dù mấy anh trai nhà họ Kha không thích làm việc, bị thôn dân xếp vào hạng trộm gà trộm chó, đánh nhau ẩu đả, lấc ca lấc cấc, nhưng rốt cuộc vẫn những thanh niên trẻ tuổi, cơ bắp khắp người, nghiến răng cũng làm người khác sợ hãi.
"Chú, chúng cháu biết rồi!" Bọn nhỏ rưng rưng nước mắt đáp.
"Anh." Kha Mỹ Ngu bất lực kêu lên, xoa trán: "Các anh đang làm gì với bọn trẻ vậy? Còn không mau trở về nướng thịt chuột ăn?"
"Dạ." Sắc mặt đám thanh niên thay đổi ngay lập tức, cười he he ngớ ngẩn gật đầu.
Tiếng cười vui tươi của lũ trẻ lây sang người lớn, làm người ta quên đi những khó chịu trong ngày.
Người lớn trẻ nhỏ đều bận rộn, đến cả ông cụ Kha cũng hớn hở cầm d.a.o tước thanh trúc.
Chuột bắt được nhiều, có thể chia cho tất cả mọi người, năm anh trai nhà họ Kha ân cần đưa con chuột đồng nướng xong đầu tiên qua.
Kha Mỹ Ngu cười ngọt ngào, vừa khen ngợi vừa cảm ơn, ai da ngon quá, mùi hương thơm nức.
Các anh trai nhận được lời cổ vũ, tiếp tục nướng thịt chuột cho em gái.
Kha Mỹ Ngu phát triển phong cách ăn thịt nướng AA sau này, lặng lẽ chồng những que trúc đã ăn sang một bên, để mọi người nghĩ là cô ăn ít, để dành phần nhiều cho cô.
Kết quả là một mình Kha Mỹ Ngu ăn bảy con chuột đồng, trong khi chỉ có ba cặp que tre đặt trước mặt cô.
Cô đang định nhận lấy thịt nướng anh hai đưa tới, lại bị bà cụ Kha cướp lấy: "Ngu Bảo Nhi ăn ba con rồi, không được ăn nữa. Lát nữa còn phải đi ngủ, ăn nhiều sẽ bị đầy bụng."
"Ngày mai bà nội nấu thịt kho tàu cho cháu ăn, cho khoai tây và nấm hương lên trên, còn chiên một vòng bánh bột ngô nữa, chắc chắn cháu sẽ thích!"
Kha Mỹ Ngu miễn cưỡng thu hồi móng vuốt, nước mắt lưng tròng gật đầu: "Bà nội, cháu sẽ đợi!"
Cô mới ăn no một nửa.
Ai da, lúc ở mạt thế, mặc dù cô không đói nhưng vẫn có vài lựa chọn ăn uống.
Nhưng ở đây nhiều món ngon như vậy, ngày nào cũng ăn không đủ no, phải vắt óc suy nghĩ để ăn thêm…
Sau khi thỏa mãn ăn thịt chuột xong, mọi người ngồi một lúc cho tiêu thực rồi mới trở vào nhà đi ngủ.
Chờ bánh bao nhỏ bên cạnh ngủ say, Kha Mỹ Ngu cẩn thận lắng nghe động tĩnh từng phòng, đột nhiên im lặng, được rồi, có thể ăn no thịt buổi tối là điều xa xỉ, cho nên những người đàn ông mới tràn đầy năng lượng yêu thương vợ mình như thế.
Nhưng năm anh trai độc thân ngốc nghếch của cô lại đang ngủ chổng vó, tiếng ngáy của bọn họ có thể trở thành một bản giao hưởng.
Kha Mỹ Ngu lặng lẽ nhảy cửa sổ rời đi, đi thẳng về phía sau núi.
Với kinh nghiệm lần trước, cộng thêm thức ăn trong bụng, cô chạy cực nhanh, chẳng bao lâu đã tiến vào trong núi sâu. Mang theo cái không gian gian lận này, Kha Mỹ Ngu vui vẻ bắt mấy bầy gà rừng, thu hoạch được một đàn lợn rừng, năm con hoẵng to mọng, hai con hươu, thậm chí còn có một con gấu!