Ta lặng lẽ âm thầm nhìn quanh trong sảnh, ngay lập tức nhận ra hai vị cô nương trước đây cùng ta vào Hầu phủ, các nàng ta đều được ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp như những đóa hoa rực rỡ, đang vây quanh hầu hạ một tiểu thiếu gia xinh xẻo đáng yêu. Trước đây khi ở nhà, ta chưa từng thấy một cậu bé nào đẹp như vậy, quả thật người trên người có khí chất khác hẳn bọn ta. Tiểu thiếu gia vừa thấy tiểu thư, liền gọi: “Mẫn tỷ tỷ đến rồi.”
Tiểu thư đi qua ngồi bên cạnh tiểu thiếu gia, mỉm cười nói: “Đệ lại cao lên rồi phải không?”
“Làm gì có nhanh như vậy,” Tiểu thiếu gia kia chu môi. Phu nhân ở bên cạnh cười nói: “Mẫn nhi đã lâu không gặp con rồi. Con đi chơi với thế tử của Vinh Thân vương, Mẫn nhi mấy lần đến thăm mà không gặp con, lâu như vậy, không phải cảm thấy con cao lên sao?”
Tiểu thiếu gia cười nói: “Đó là vì trước đây trong phủ không có bạn cùng tuổi, lần này mẫu thân thương con, mua nha đầu cho con, vậy là có người chơi cùng con rồi.”
Phu nhân trách: “Con lại nói bậy bạ gì nữa, từ sớm đã phái gã sai vặt đến cho con, chính con không muốn thân cận với bọn chúng, lại trách ai?”
Tiểu thiếu gia lý luận: “Gã sai vặt đều là do mấy ma ma trong nhà sinh ra, đâu phải của con. Lần này mẫu thân mua nha đầu cho con, văn thư thân phận đều ở đây, mới là của con.”
“Mẫn nhi, con tới phân xử công bằng đi, đứa trẻ này ngày càng vô lý hơn.”
Tiểu thư chỉ nhìn tiểu thiếu gia, lấy tay áo che miệng cười mà không nói gì.
Tiểu thiếu gia dường như chú ý đến ta, chỉ nói: “Mẫn tỷ tỷ, nha đầu của tỷ không đẹp bằng nha đầu của đệ. Tỷ xem hai nha đầu của đệ đi, một người xinh đẹp rực rỡ, đệ đặt tên cho nàng ta là Hồng Nhạn, có nghĩa là phi nhạn truyền hồng tiên; người kia thì ngoan ngoãn động lòng người, giống như bông sen xanh, đệ gọi nàng ta là Thúy Hà. Tỷ xem ý nghĩa này có hợp không?”
Tiểu thư nói: “Nếu đệ đã đặt tên, ý nghĩa chắc chắn là hợp với đệ, như vậy là rất tốt.”
Tiểu thiếu gia cười đắc ý, lại hỏi: “Nha đầu của tỷ tên gì?”
Tiểu thư đáp: “Tên là An Tĩnh.”
Tiểu thiếu gia lắc đầu: “Đã không xinh đẹp lại còn tên gọi như vậy, tỷ tỷ thật không biết đặt tên.”
Tiểu thư bật cười: “Ta cần nha đầu xinh đẹp để làm gì.”
Phu nhân dường như hiểu được ý của tiểu thư, bật cười một tiếng, đứng sau tiểu thiếu gia, Thúy Hà và Hồng Nhạn cũng mím môi cười theo, những bà tử đứng quanh phu nhân cũng cười. Ta đứng sau tiểu thư, có chút không biết làm sao cũng cười theo.
Tiểu thư dừng lại một chút, rồi nói: “Chỉ là đệ đệ có điều không biết, ta chỉ lấy một chữ ‘Mẫn’, có nghĩa là ‘nhạy bén trong việc nhưng lại ít lời’, nhưng nếu gọi nàng ta là ‘Nột* Ngôn’, cũng không hợp, nên ta chọn hai chữ đồng nghĩa là ‘An Tĩnh’.”
*Nột: chậm rãi, ấp úng, ngắc ngứ.
Tiếng cười dần tắt, mọi người lại nói chuyện phiếm một lúc. Phu nhân chuyển sang một chủ đề khác, lại mở miệng nói: “Mẫn nhi, Lưu ma ma trong viện của con đến tìm ta.”
“Thật ạ?” Tiểu thư ngạc nhiên: “Hôm qua bà ấy không có ở đây, con còn tưởng bà ấy ra ngoài phủ mua sắm.”
Phu nhân thở dài: “Lưu ma ma cũng là người cũ của Trấn Quốc Hầu phủ, bà ấy đến nói với ta rằng bà ấy đã lớn tuổi, muốn ra ngoài ở với con cái của mình, bà ấy vốn là người trong viện của con, nếu con đồng ý, ta cũng sẽ đồng ý.”
Tiểu thư hơi ngỡ ngàng, rồi lập nói: “Con còn tưởng chuyện gì, nếu Lưu ma ma đã nói với thúc mẫu, con tự nhiên tuân theo ý của thúc mẫu.”
Phu nhân gật đầu: “Vậy thì tốt. Ta sẽ cho người đi dọn dẹp, chỉ là trong viện của con còn thiếu một quản sự, con có ai thích hợp không?”
Tiểu thư suy nghĩ một lát, rồi nói: “Trong viện của con vốn không có nhiều việc, cũng đơn giản, người bên thúc mẫu đều là những người có năng lực, con chỉ sợ lãng phí.”
Phu nhân nghe vậy cười nói: “Nhìn con thật biết quan tâm. Cũng đúng, bên phía ta tuy nhiều nha hoàn, nhưng quản sự có thể dùng cũng chỉ có một số, chỉ là bên con ít việc không cần dùng, không bằng để Đồng Lâm kiêm luôn việc của ‘Trúc Lý Quán’, cũng không thêm gì, con thấy sao?”
Trước đây khi học quy củ, ta biết Đồng Lâm là nha hoàn hồi môn của phu nhân, cũng là một trong những đại nha hoàn nhất đẳng chưởng sự quý phủ, chính là người thị nữ đã thương thảo với nhân nha bà hôm đó. Vậy có nghĩa là sau này mọi thứ ở Trúc Lý Quán đều phải nhờ đến vị Đồng Lâm cô nương này sao?
“Tất cả nghe theo an bài của thúc mẫu.” Tiểu thư trả lời.