Còn nhớ nhiều năm trước, khi ta còn là một đứa trẻ, lần đầu tiên bước vào Trấn Quốc Hầu phủ…
Lúc đó, gia đình ta vừa trải qua nạn châu chấu không lâu, phụ mẫu cũng vừa bán ta đi. Trong ký ức, xung quanh đều là những xác người chết đói, dân chúng khổ sở, khắp nơi đều là nhà cửa đổ nát, bởi vậy khi ta theo nhân nha bà* bước vào cửa nhà cao cao quyền quý giàu có kia, vượt qua cánh cửa sơn đỏ thật dày, hồi tưởng lại, luôn có cảm giác không thực.
*nhân nha bà: bà môi giới bán nô lệ.
Lúc đó, ta không biết rằng, phủ đệ đại trạch bạch ngọc vàng ròng này, chính là Hầu phủ do hoàng thượng ban sắc chỉ xây dựng.
Cùng với ta có hai đứa bé gái, đều được nhân nha bà sửa soạn sạch sẽ, buộc tóc bằng dây đỏ nhỏ, mặc áo vải màu xám sạch sẽ, bốn người chúng ta đi qua những hành lang gấp khúc và cửa phụ, đến một đại điện rộng rãi sáng sủa.
Nhân nha bà cười nói với vị phụ nhân quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi ở chủ vị, khom người cung kính nói: “Lần trước phu nhân ngài có nói với ta, nói tiểu nha đầu đưa đến đều quá lớn tuổi, lần này ta đã chọn lại ba đứa thanh tú, đều là bộ dạng xinh đẹp trăm dặm mới tìm được, còn mong phu nhân xem qua.”
Vị quý phụ kia quét mắt liếc nhìn chúng ta, “Lần này đưa đến đúng là dễ nhìn hơn nhiều.” Nói xong, bà ta quay sang hỏi thị nữ bên cạnh: “Tiểu thư đã mời đến chưa, sao vẫn chưa thấy đến.”
Thị nữ kia cúi người thì thầm: “Tiểu thư đang ở phật đường nghe kinh, nói là sẽ đến.”
Vị quý phụ kia gật gật đầu, không nói gì thêm, nhận lấy chén trà thơm từ tay thị nữ, cầm trong tay nhâm nhi.
Chúng ta đứng chờ một lúc lâu, bên ngoài có người thông báo: “Tiểu thư đến.” Chỉ thấy từ sau bình phong một thiếu nữ gầy gò gương mặt tái nhợt bước ra, khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, mặc áo gấm màu vàng nhạt, cổ áo và tay áo thêu họa tiết bách điểu vân đồ, tóc buộc đơn giản sau đầu, từ từ bước về phía chúng ta. Đến trước mặt vị quý phụ, thiếu nữ thỉnh an: “Thúc mẫu*.”
Vị quý phụ gật đầu: “Đến là tốt rồi. Ngươi còn trẻ, sao ngày nào cũng mặc những bộ quần áo u ám này, đừng để người ngoài nhìn vào, lại nói ta bạc đãi ngươi.”
“Sao có thể ạ.” Thiếu nữ kia cười nói, “Chọn nha đầu cũng không quên con.”
Vị quý phụ kia gật đầu: “Đúng vậy. Những nha đầu trước đây đưa cho ngươi, ngươi không thích nên đã đuổi đi, lần này để ngươi tự chọn một đứa theo ý mình.”
Ánh mắt của thiếu nữ hướng về ba chúng ta, chỉ nhìn thoáng qua, rồi nói: “Thúc mẫu, con đã chọn xong rồi.”
Vị quý phụ kia gật đầu, “Vậy thì đi nhận đi.”
Thiếu nữ đi về phía ta, vẫy tay: “Ngươi đi theo ta.”
Ta hơi bối rối nhìn về phía nhân nha bà dẫn đường, bà ta ngàn ân vạn tạ chắp tay thi lễ với thiếu nữ: “Đa tạ tiểu thư coi trọng, đa tạ tiểu thư coi trọng,” nói xong rồi lại đẩy ta về phía trước, “Ngươi còn không mau đi?”
Ngay lúc ta còn do dự, thiếu nữ mỉm cười với ta, nhẹ giọng nói: “Đi theo ta.”
Nhân nha bà cung kính nói với vị quý phụ trên ghế: “Tiểu thư thật có mắt nhìn, đứa trẻ này vốn là con gái của một gia đình trong sạch, phụ mẫu vốn là nông dân lương thiện, chỉ vì bất đắc dĩ mới…”
“Được rồi được rồi,” Thị nữ bên cạnh vị quý phụ cắt ngang, “Còn hai đứa này cũng giữ lại, phu nhân của chúng ta đều muốn, văn thư gửi đến chỗ của quản sự, ngươi đi đến phòng thu chi nhận tiền đi.”
Nhân nha bà vội vã đáp lời không ngừng.
Thiếu nữ kia hành lễ với vị quý phụ, vị quý phụ gật đầu: “Con đi đi, ta không giữ con lại dùng bữa.” Thiếu nữ lúc này mới dẫn ta ra khỏi cửa, ta ngơ ngác theo sau thiếu nữ, lại đi qua những hành lang gấp khúc cùng thềm ngọc, đến một tiểu viện yên tĩnh đầy trúc xanh, bên trong có mấy bà lão đang quét dọn, thiếu nữ mở cửa gọi: “Lưu ma ma.”
Vừa dứt lời, một phụ nhân béo tốt, đeo vàng đeo bạc từ trong phòng bước ra, thấy thiếu nữ dẫn ta theo, liền sẵng giọng: “Ôi! Tiểu chủ tử ngài đi phật đường nghe kinh, lão nô chuẩn bị nghỉ trưa một chút, sao ngài lại đi tới chỗ phu nhân chọn nha hoàn mà không gọi lão nô một tiếng, làm khổ tiểu chủ tử ngài đi một mình.”
“Thúc mẫu không nói gì đến ma ma.” Thiếu nữ hòa nhã giải thích.
“Vậy thì tốt, để lão nô xem tiểu nha đầu này.” Nói xong, phụ nhân béo kia tiến lại gần ta, trước tiên bà ta nắm lấy mặt ta để xem xét, rồi thô lỗ kéo tay chân ta kiểm tra, sau khi nhìn xong thở dài: “Chậc chậc, tiểu chủ tử ngài cũng không nhìn được hàng, sao lại chọn một đứa như vậy về?”
Thiếu nữ kia khẽ nhíu mày: “Thì sao?”
“Đứa trẻ này trông còn chưa đầy bảy tám tuổi, thì có thể làm được việc gì? Những đứa yếu ớt trước đây đã bị lão nô đuổi đi, lão nô hy vọng lần này có thể có người giúp làm việc, mà ngài lại dẫn về một đứa nhỏ như vậy.”
Nghe những lời này, ta có chút nhận thức, vội vàng nói: “Nô tì biết chẻ củi, biết giặt quần áo, biết…”
“Ở đây không đến lượt ngươi nói chuyện!” Phụ nhân béo quát lên.
Ta cảm thấy có chút ấm ức, mím môi không nói thêm gì, thiếu nữ nhìn ta một cái, nói với phụ nhân béo: “Ta chính là muốn nó, không cần nói nhiều. Ma ma đi chuẩn bị một ít quần áo để nó thay đi.”