Ngày hôm sau, xe loan từ Ngự uyển đến đón tiểu thư đã dừng lại trước cửa Hầu phủ. Ta đỡ tiểu thư lên một chiếc xe, tiểu thư mặc bộ lễ phục màu lựu đỏ mà phu nhân đã sửa lại, đầu đội trâm vàng, nhưng lại càng làm cho khuôn mặt nàng thêm trắng bệch như giấy.
Vó ngựa chạy rầm rập, đoàn xe di chuyển theo hướng ngự uyển, con đường này là đại lộ, khác hẳn với con đường đá xanh đông đúc mà ta thường đi trước đây. Trên đường không còn những người bán hàng chen chúc nữa, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy cảnh tượng hoàng hôn trên một dòng sông thật dài. Khói mù lảng vảng nơi xa là bụi vàng, mà nơi bụi vàng rơi xuống, dường như có thể thấy những lưu dân già trẻ dắt tay nhau, áo quần rách rưới, đang tiến về phía đoàn xe, khi tới gần, hộ vệ trong đoàn xe lập tức cưỡi ngựa xua đuổi bọn họ đi, có người chạy trốn, có người quỳ xuống đất, lạy lục trong hoàng thổ, hoặc cầm bát không, hoặc chỉ giơ hai tay lên cao quá đầu.
Tiểu thư nói: “An Tĩnh, lấy túi tiền của ta ra, phát hết tiền bên trong cho bọn họ đi.”
“Đây là tiền mà tiểu thư đã tích cóp trong vài năm qua, không biết sau này còn có tác dụng gì, có thể cho hết sao ạ?”
“Tiền chỉ là vật ngoài thân, hơn nữa sau này là sau này, đâu biết ngày mai bọn họ có còn không.”
“Vâng.”
Ta lấy túi gấm nhảy xuống xe ngựa, rải hết bạc vụn ra ngoài, rồi cũng lấy túi nhỏ của mình, rải hết số tiền công đã tích cóp bao lâu nay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play