"Ngươi đánh ta——ngươi dám đánh ta! Phụ thân mẫu thân còn chưa từng đánh ta!"
Lâm Tri Uyển tức giận nhìn chằm chằm vào Lý Thừa Chiêu, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, như thể người vừa ra tay không phải là hắn.
“Hu hu hu...”
Lâm Tri Uyển vừa khóc vừa chạy ra ngoài, ta nhìn Lý Thừa Chiêu, kéo nhẹ vạt áo hắn: "Ngươi đánh nàng ta, Phùng Hương Lan và... phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Mặc dù trước đó khi bị Lâm Tri Uyển tát, hắn vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, nhưng lần này sao lại...
Lý Thừa Chiêu nhìn vào lòng bàn tay ta, khẽ nhíu mày rồi bình thản nói: "Đừng lo, một người làm việc một người chịu, chỉ tiếc là điểm tâm của Lâm cô nương đã hỏng rồi."
Hắn nhặt những chiếc bánh ngọt bị vấy bẩn dưới đất lên rồi rời khỏi Hạnh Vân Trai.
Ta vội đuổi theohắn lại thấy hắn bị Phùng thị ra lệnh đánh roi một trận, sau đó lại bị phạt quỳ trước Tiến Thư Đường.
Lâm Tri Uyển vừa khóc vừa tố cáo với Lâm Đông Hải: "Phụ thân, hắn chỉ là một kẻ hạ nhân lại dám ra tay đánh nữ nhi, người phải làm chủ cho con chứ!"
"Vậy ta sẽ đuổi hắn đi!" Lâm Đông Hải nhìn Lý Thừa Chiêu, ánh mắt đầy khinh bỉ như nhìn một con sâu cái kiến. "Chỉ là một tên ăn mày, cho ngươi một bữa cơm mà ngươi không biết ơn, còn dám động thủ với chủ nhân? Nếu không dạy dỗ ngươi, ngươi có lẽ tưởng mình là ai! Đến đây!"
Mấy tên gia đinh cầm gậy dài tiến lên, bao vây quanh Lý Thừa Chiêu.
Lâm Đông Hải vung tay: "Đánh gãy tay chân hắn rồi ném xuống Đông Hồ cho chó ăn!"
Nghe xong, những cây gậy đồng loạt giáng xuống người Lý Thừa Chiêu.
Hắn ưỡn người kêu lên một tiếng, nơi lưng bị roi đánh trước đó nay lại nát bươm, máu chảy đỏ thẫm qua lớp áo bông mùa đông.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đoán chắc rằng căm hận trong Lý Thừa Chiêu đối với Lâm gia chắc đã sâu lắm rồi, ta liền lao ra chắn trước mặt họ:
"Đứng lại!"
Lâm Đông Hải nhìn ta, nhướng mày: "Con sao lại đến đây?"
Ta liếc nhìn Lý Thừa Chiêu ở phía sau, môi nhợt nhạt, cúi đầu nói: "Lý Thừa Chiêu vì ta bị thương nên mới nhất thời kích động đánh tỷ tỷ. Phụ thân, con xin người tha cho hắn lần này. Chỉ cần phụ thân đồng ý thả hắn con sẽ nghe lời người gả cho tiểu thiếu gia của Phương gia."
"Thật không?" Lâm Đông Hải vui vẻ, giọng điệu dịu lại, "Tốt, con chịu nghe lời là tốt nhất, vài ngày nữa ta sẽ để Hương Lan cùng Phương phu nhân sắp xếp gặp mặt. Còn tên tiểu tử này..."
Ông ta liếc nhìn Lý Thừa Chiêu, cười nhếch mép: "Lần này coi như xong, nếu còn có lần sau ta sẽ xé hắn ra cho chó ăn, nghe rõ chưa?"
Lý Thừa Chiêu quỳ trên nền đất lạnh lẽo, từ từ thốt lên một chữ "Dạ."
Ánh mắt hắn thâm sâu nhìn ta, nhưng ta lại quay đi không dám nhìn hắn.
Trở về Hạnh Vân Trai, ta không thèm để ý đến tay mình vẫn đang bị thương, vội vàng mang hết số thuốc còn lại đến cho Lý Thừa Chiêu.
Lý Thừa Chiêu đang tự mình xử lý vết thương, trên lưng hắn đầy những vết roi khiến người ta không khỏi đau lòng.
Ta đột nhiên cảm thấy có chút áy náy với hắn.
"Thừa Chiêu, ta mang thuốc đến cho ngươi." Không khí trong phòng quá nặng nề, ta đặt thuốc xuống rồi định quay người rời đi.
Lý Thừa Chiêu liền quay lại gọi ta: "Lâm cô nương.”
Ta do dự dừng lại, nhìn vào ánh mắt sáng ngời của hắn, tưởng hắn sẽ chất vấn mình, nhưng không ngờ hắn chỉ khẽ hỏi: "Ngươi thật sự muốn gả cho tiểu thiếu gia của Phương gia? Hắn là người như thế nào?"
Ta sững sờ, sau đó khẽ cười một tiếng: "Hắn là một kẻ ngốc, tính tình thô bạo."
Lý Thừa Chiêu mở mắt nhìn ta, có chút ngạc nhiên: "Vậy ngươi tại sao..."
"Vì phụ thân ta muốn liên minh với thế lực của Phương gia." Ta nhìn hắn cười chua xót, có lẽ nụ cười đó còn thảm hơn cả vẻ mặt khi khóc. "So với tỷ tỷ được phụ mẫu yêu thương, ta chỉ là một quân cờ bỏ đi mà thôi. Dù danh nghĩa là nhị tiểu thư của Lâm gia thì sao chứ, không phải vẫn là không có nha hoàn hầu hạ, mọi việc đều phải tự mình làm hay sao. Chi tiêu hàng ngày cũng phải nhờ bán hàng thêu mà có. Kế mẫu ghét bỏ, phụ thân lại tàn nhẫn... Ngươi nói xem ta còn có thể làm gì?"
Ánh mắt Lý Thừa Chiêu thay đổi, trong đôi mắt hắn sâu thẳm là một nỗi uất hận khó tả.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi căm ghét bọn họ sao?"
"Đương nhiên là căm ghét!" Ta cắn chặt môi, nghĩ đến cái chết thảm khốc của kiếp trước, nghĩ đến sự ra đi của mẫu thân, ta chưa từng có một ngày nào là không căm hận Lâm gia.
Vì thế, dù có phải mất đi danh tiết ta cũng phải cứu Lý Thừa Chiêu.
Ta nhìn hắn, hắn dường như cũng đã hiểu được suy nghĩ của ta, ánh mắt thâm sâu nói: "Ta cũng căm ghét họ, cho nên, ta sẽ giúp ngươi."
Nghe những lời này, ta liền cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.
Lý Thừa Chiêu lúc này rõ ràng là đồng minh của ta, mà chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa, hắn sẽ phục hồi lại thân phận hoàng tử.