Ngày hôm sau...

Ta bị gọi đến Kính Thư Đường, phụ thân Lâm Đông Hải và kế mẫu Phùng thị ngồi trên ghế, bên cạnh là Lâm Tri Uyển đã thay một bộ y phục mới.

Biết ta đã cứu một tên ăn mày, Phùng thị lạnh lùng đặt chén trà xuống, ánh mắt đầy sự chán ghét:
"Một nữ tử chưa xuất giá lại đi giao du với nam nhân lạ mặt, thật là không biết xấu hổ! Lão gia, theo thiếp thấy, dù sao nàng cũng đã mất đi danh tiết, chẳng còn ai muốn cưới nàng nữa, chi bằng gả nàng cho tên ăn mày ấy đi."

Phùng thị từ lâu đã muốn loại bỏ ta, lần này quả thật là bà ta tìm được cơ hội tốt.

Nhưng ta đâu có ý định gả cho Lý Thừa Chiêu.

Hắn hiện giờ tuy sa cơ, nhưng sau này dù sao cũng là vương gia, sao có thể bị một nữ nhi xuất thân thương hộ như ta khống chế được.

Ta vừa định từ chối, thì phụ thân Lâm Đông Hải đã lắc đầu, phản bác lại lời của Phùng thị: "Không được, dù sao nàng cũng là nữ nhi Lâm gia."

"Cha!" Lâm Tri Uyển dậm chân, giọng điệu nũng nịu tỏ rõ sự không hài lòng, "Cha sao lại bênh vực nàng ấy?"

Phùng thị cũng nhíu mày, khẽ hừ một tiếng: "Lão gia là vẫn chưa quên được cái ả Huyền Nương đê tiện kia sao?"

Huyền Nương là tên của mẫu thân ta.

Mẫu thân ta vốn chỉ là một thợ thêu trong thêu phòng Lâm phủ. Nhưng một ngày nọ, khi Lâm Đông Hải đến thêu phòng, ông ta đã chú ý đến nàng, làm nhơ nhuốc thanh danh nàng, rồi lừa nàng vào phủ làm thiếp.

Phùng thị luôn coi nàng là cái gai trong mắt, khi ta còn nhỏ đã luôn thấy bà ấy đối xử tàn nhẫn với mẫu thân.

Sức khỏe của mẫu thân ngày càng yếu đi, đến khi ta sáu tuổi, bà bị người ta vu oan là gian dâm bên ngoài, Lâm Đông Hải liền một cước đá vào ngực bà, khiến bà cứ vậy mà ra đi.

Mẫu thân trước nay luôn dạy ta phải biết nhẫn nhịn. Nhưng ta đã nhẫn nhịn cả một đời ở kiếp trước, cuối cùng chẳng phải cũng kết thúc bi thảm như vậy sao?

Người phụ thân tham lam, lòng dạ độc ác đó của ta, thật sự sẽ bảo vệ ta sao?

Quả nhiên, ngay sau đó ông ta liền nói: "Dù sao cũng là nữ nhi Lâm gia, sao có thể dễ dàng gả cho một tên ăn mày? Thứ tử của Phương viên ngoại đãđến tuổi thành thân, bên đó đang tìm người phù hợp. Chúng ta nên tìm thời gian gặp mặt, để Lâm Song Song gả cho nhà Phương viên ngoại, không phải sẽ kéo gần quan hệ với Phương gia sao?"

Nghe thấy vậy, máu trong người ta như đông cứng lại trong giây lát, cảm giác như có luồng khí lạnh từ sau lưng chạy dọc xuống.

Thứ tử của Phương viên ngoại là một kẻ ngốc mà cả thành Thanh Dương đều biết.

Hắn không chỉ ngốc nghếch, mà còn vì sự nuông chiều của Phương gia mà thường xuyên đánh người trên phố.

Cái thân hình nặng đến hai ba trăm cân, chỉ một cú đấm có thể đánh chết một thiếu nữ yếu đuối.

Lâm Đông Hải lại muốn gả ta cho hắn sao?

Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người phụ thân ruột của mình, thấy trên đó tràn ngập sự toan tính và tham gia, giống như từ khi sinh ra ta chỉ là một con cờ để ông ta lợi dụng.

Lạnh lùng như vậy, thật giống như cái ngày ông ta đá chết mẫu thân ta.

Cơ thể ta không thể kiềm chế nổi mà run rẩy, trong khi Lâm Tri Uyển lại cười khúc khích: "Cha nói đúng, để vị muội muội này, một tiểu thư đê tiện gả cho Phương gia nhị thiếu gia, đó là nàng ta trèo cao đấy! Muội muội, còn không mong đa tạ phụ thân đã sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự tốt?”

Ta nghiến răng, căm hận dâng trào trong lồng ngực.

Nhưng dưới ánh mắt của ba người họ, ta chỉ từ từ cúi đầu, như thể vô âm vô thanh mà chấp nhận.

Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, ta tự nhủ phải kiên nhẫn.

Lý Thừa Chiêu vẫn còn đó, chỉ cần dùng thân phận của hắn, ta có thể lật đổ Lâm gia.

Hạnh Vân Trai.

Khi ta trở về, Lý Thừa Chiêu đã khỏe hơn nhiều.

Hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của ta liền hỏi có phải mình đã mang lại phiền phức cho ta hay không, có thể giúp gì ta hay không.

Ta lắc đầu, nhìn vẻ mặt có vẻ vô hại của hắn, khóe môi khẽ cong lên nở một nụ cười: "Không có gì, ngươi dưỡng thương cho tốt, ở lại đây chính là báo đáp tốt nhất đối với ta."

Lý Thừa Chiêu ngây người, sắc mặt đỏ lên vài phần, cúi đầu ho khan hai tiếng.

Bảy ngày sau, bệnh của hắn đã khỏi hẳn. Để đáp lại ơn cứu mạng của ta, hắn ở lại Lâm phủ làm người hầu.

Lâm Tri Uyển thường xuyên đến tìm hắn, sai bảo hắn làm này làm kia, thậm chí ngay cả chuyện đổi đèn cũng để Lý Thừa Chiêu làm.

Dù ta rất muốn nàng ta tự chuốc lấy tai họa, nhưng cũng không nỡ để Lý Thừa Chiêu mỗi ngày bị nàng ta hành hạ. Vì vậy ta gọi Lý Thừa Chiêu đi, bảo hắn đến Hạnh Vân Trai dọn dẹp sân vườn, thực ra là cho hắn nghỉ ngơi, ăn chút điểm tâm.

Nhưng vừa mới bưng trà điểm lên, Lâm Tri Uyển đã xông vào.

Ta bị nàng va phải ngã xuống đất, lòng bàn tay đè lên mảnh sứ vỡ, rạch ra một vết thương rất dài.

"Lâm cô nương!"

Tiếng lo lắng của Lý Thừa Chiêu vang lên, hắn vội vã chạy đến trước mặt ta, nắm  tay ta kiểm tra vết thương.

Máu tươi nhuộm đỏ ống tay áo, Lâm Tri Uyển thấy ta bị thương chỉ khinh thường bĩu môi nói: "Cũng không chết được, làm gì phải khoa trương như vậy?"

Ánh mắt Lý Thừa Chiêu thoáng chốc lóe lên một tia lạnh lùng khó nhận ra, hắn tìm một miếng vải lụa, băng bó vết thương cho ta.

Lâm Tri Uyển bị hắn làm ngơ, không hài lòng gọi hắn lại: "Này, tên ăn mày, mắt ngươi mù rồi sao, không thấy ta đang đứng đây à?"

Lý Thừa Chiêu quả thực không nhìn thêm một cái về phía nàng, cho đến khi máu đã ngừng chảy, hắn mới quay sang Lâm Tri Uyển nói một câu: "Xin lỗi."

"Chuyện gì?" Lâm Tri Uyển không thể tin, còn tưởng mình vừa nghe nhầm.

Nàng ta nhìn chằm chằm vào Lý Thừa Chiêu một cách kỳ quái, cho đến khi hắn lạnh lùng lặp lại: "Xin lỗi Lâm cô nương."

Lâm Tri Uyển cười nhạo: "Ngươi điên rồi à, ta phải xin lỗi nàng ta? Ngươi tưởng ngươi là ai——"

"Bốp!"

Tiếng tát tai vang lên.

Ta sững sờ, Lâm Tri Uyển cũng ngây người.

Nàng ta ôm gương mặt đỏ ửng, trong mắt đầy sự kinh ngạc, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play