Không thể không nói Thương Khung Thần Gái còn hung hăng hơn Vương Viễn nhiều, Vương Viễn cùng lắm chỉ là đòi một cái giá trên trời mà thôi, còn Thương Khung Thần Gái thì không muốn trả tiền luôn.

Đương nhiên, Thương Khung Thần Gái nói ra nhưng lời như vậy Vương Viễn cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu tên Thương Khung Thần Cái này mua trang bị thật thì cũng không mang nhiều người đến như vậy.

Hoa Hồng hội dù gì cũng là một bang hội lớn, gặp phải chuyện thế này thì thường sẽ dùng cách đơn giản nhất chính là lấy thịt đè người, uy hiếp đe dọa.

Nhưng Vương Viễn có tính cách thế nào cơ chứ? Đâu phải ai cũng đe dọa được hắn?

“Quạt của Hồng Hoa hội?” Vương Viễn vừa cười vừa nói: “Vậy tại sao giờ nó lại nằm trong tay ta?”

Nói xong, Vương Viễn còn không quên nhìn hai người Mộ Dung Song với ánh mắt đầy khiêu khích.

Mặt mày Mộ Dung Song và Cao Lão Đại lập tức đen như đít nồi.

Chơi game không bao giờ có chuyện nhặt được của rơi trả người đánh mất, chuyện gì mọi người cũng dùng thực lực để giải quyết,

Không giỏi bằng người ta mà còn mặt dày đi đòi trang bị, đúng là không biết ngại.

“Thế nào?” Thương Khung Thần Cái cũng không phải tên ngốc, đương nhiên đã hiểu ý

của Vương Viễn, vì vậy nên hỏi ngược lại: “Ngưu ca, Hồng Hoa hội bọn ta thật lòng muốn kết giao với ngươi, ngươi không nể mặt sao?”

Có thấy không, đây chính là biểu hiện không biết xấu hổ của lão đại bang hội lớn, ý của câu nói đó rõ ràng là “Nếu ngươi không trả trang bị thì Hồng Hoa hội bọn ta sẽ giết chết ngươi”, nói ra thì lại uyển chuyện như vậy.

“Kết giao?”

Vương Viễn đảo mắt nhìn người chơi Hồng Hoa hội đang rục rịch ở bốn phía rồi cười nói: “Ta thích tiền hơn lũ ăn hại các ngươi nhiều, cái quạt này một trăm lượng vàng, có mua hay không?”

“Đệch!”

Người chơi Hồng Hoa hội lại ầm ï một lần nữa, bọn họ nhao nhao lăm lăm vũ khí trong tay, chỉ chực chờ Thương Khung Thần Cái ra lệnh là cả lũ ùa lên băm chết tên khốn này.

Lòng nhẫn nại của con người có giới hạn, dù gì thì Vương Viễn cũng là một cao thủ, Thương Khung Thần Cái vốn dĩ cũng không muốn đắc tội hắn, hơn nữa cái quạt kia vẫn còn trong tay hẳn, trực tiếp đòi lại được cái quạt thì vẫn hơn là phát động mọi người truy sát Vương Viễn.

Dù sao thì một bang hội lớn đuổi theo một cao thủ để cướp trang bị không những tốn thời gian và công sức, mà chuyện này truyền ra ngoài thì cũng không hay lắm.

“Ngươi đã nói như vậy thì xem ra cũng không cần nói chuyện nữa rồi!”

Thương Khung Thần Cái thở dài một cái, nói: “Vốn dĩ chúng ta có thể trở thành bằng hữu, nhưng ta cho ngươi cơ hội mà ngươi lại không nhận, vậy thì cứ thế đi.”

Thương Khung Thần Cái nói xong thì vung tay phải lên.

“Ào!!"

Tất cả người chơi Hồng Hoa hội trong tửu quán lập tức đứng lên.

“Ha ha!!”

Vương Viễn nói một cách hờ hững: “Xem ra là ngươi muốn cướp?”

“Cướp không phải mục đích, mục đích là khiến ngươi cảm thấy không thoải

mái!" Thương Khung Thần Cái mỉm cười đứng lên, lùi từng bước về phía sau, đồng thời ra lệnh với tất cả mọi người: “Ra tay đi!”

Sau khi Thương Khung Thần Gái ra lệnh, tất cả người chơi Hồng Hoa hội trong tửu quán không hề nhấc đao lên mà lại tiện tay vớ lấy cái ghế đẩu ở bên cạnh.

Cao Lão Đại và Mộ Dung Song liếc mắt nhìn nhau, vớ lấy cái ghế bên cạnh ném về phía Vương Viễn.

“HP Vương Viễn thấy vậy thì kinh ngạc. Đậu móe, sao báo ứng đến nhanh thế?

Hồng Hoa hội này không hổ có phó bang chủ là người Mộ Dung thế gia, am hiểu chiêu gậy ông đập lưng ông, hôm qua Vương Viễn mới vừa hãm hại Cao Lão Đại, hôm nay đã gặp báo ứng rồi.

Nếu như lấy cứng đối cứng thì với thực lực của Vương Viễn, đương nhiên hắn không sợ lũ tôm tép này, nhưng lấy ghế đập người là sáng kiến của Vương Viễn, làm vậy khủng bố đến mức nào đương nhiên hắn biết rất rõ, lúc này cho dù Vương Viễn có bình tĩnh đến mức nào thì da đầu cũng tê dại.

Nhìn thấy ghế đẩu của Mộ Dung Song và Cao Lão Đại đang bay về phía mình, Vương Viễn vội vàng ngửa mặt về phía sau, rồi lăn về phía sau để tránh đòn tấn công của hai người kia.

Nhưng mà tránh cũng không có tác dụng gì, Vương Viễn vừa hay trúng bẫy của Hồng Hoa hội.

“Đập!”

'Theo sau hiệu lệnh đó, tất cả người chơi của Hồng Hoa hội đều đồng loạt ra tay, bàn ghế đập vào người Vương Viễn như mưa.

Mặc dù thân thủ của Vương Viễn mạnh mẽ, thuộc tính cao, nhưng so sánh với thuộc tính của những người khác thì thuộc tính thân pháp cũng không xuất chúng lắm, hiện tại Vương Viễn đang ở giữa tửu điếm, bị người của Hồng Hoa hội bao vây gắt gao, đương nhiên là không trốn kịp.

“Đùng đùng đùng đùng!”

Chỉ nghe thấy những âm thanh liên tiếp, mấy chục cái ghế đẩu bay tới, vào người Vương Viễn thì biến thành một đống gỗ vụn.

Cùng lúc đó, trên đầu Vương Viễn liên tiếp hiện lên “- 1”. “Hỏng rồi!" Thấy mấy chục cái ghế đẩu bay về phía mình, Vương Viễn giật thót trong lòng.

Một cái ghế đẩu là mười lượng vàng, mười cái là một trăm lượng vàng, chút tiền của mình hoàn toàn không đủ đền...

Nhưng mà ngay lúc Vương Viễn tưởng rằng mình sẽ bị chưởng quầy của tửu điếm tóm lại đòi tiền thì chưởng quầy lại không hề để ý tới Vương Viễn.

Mà lão lại đứng trong quầy nói với người chơi Hồng Hoa hội một cách hưng phấn: “Vị đại hiệp này, xin hãy thứ lỗi cho việc làm ăn của cửa tiệm bọn ta, bàn hay ghế cũng giống nhau, một cái là mười lượng vàng.”

“????”

Chưởng quầy cười he he nói: “Bởi vì có người báo cáo lên diễn đàn là có một người chơi nào đó cố ý lợi dụng lỗ hổng của hệ thống để sử dụng bạo lực với người chơi khác, cho nên hệ thống đã thay đổi cơ chế phạt tiền, ai dùng bàn ghế để đánh người khác thì người đó phải đền tiền.”

Cao Lão Đại thấy thế thì ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt của mấy người Hồng Hoa hội đều tập trung trên người Cao Lão Đại, vẻ mặc cực kỳ oán giận.

“Cái tên khốn này!”

Thương Khung Thần Cái che trán, vẻ mặt đầy bất lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play