Rất rõ ràng, người chơi Cái Bang này chính là cái tên Thương Khung Thần Cái hẹn Vương Viễn đến để nói chuyện.

Vương Viễn cũng không ngờ người đó lại là người của Hoa Hồng Hội, nhìn vị trí ngồi của hắn cũng biết chức vị của hắn không hề thấp, dù gì thì phó bang chủ Mộ Dung Song cũng chỉ có thể ngồi ở bên sườn của Thương Khung Thần Cái.

Thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, Thương Khung Thần Cái cảm thấy mình rất có mặt mũi, đánh giá Vương Viễn từ trên xuống dưới, nói một cách thờ ơ: “Chính là ta!”

“Ha ha.”

Vương Viễn cười ha ha, mặc kệ phản ứng của những người khác, đi đến trước mặt Thương Khung Thần Gái, chế nhạo: “Mua trang bị thôi mà còn chơi lớn như vậy, chắc là kẻ thù của Thương Khung lão đại cũng không ít nhỉ?”

Nói xong thì, Vương Viễn không hề khách sáo kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Thương Khung Thần Gái.

Cao Lão Đại ngồi bên cạnh Thương Khung Thần Gái, thấy Vương Viễn đang kéo băng ghế thì rùng mình một cái, mắt đột nhiên nháy nháy.

“Ha hai”

Thương Khung Thần Cái dù gì cũng là một bang chủ của bang lớn, đối mặt với sự chế nhạo của Vương Viễn thì y cười rồi ra vẻ: “Hồng Hoa hội của bọn ta không có kẻ thù, bởi vì kẻ thù của bọn ta đều không còn sống nữa.”

“Ồ... ta biết.”

Vương Viễn nghe thấy thế thì tỏ vẻ hiểu rõ, vừa cười vừa nói: “Xem ra là sợ ta đúng không? Yên tâm, ta là thương nhân có lương tâm, không bắt nạt kẻ yếu, lão đại Thương Khung không phải sợ.”

Thương Khung Thần Cái nghe thấy lời nói của Vương Viễn thì vẻ mặt như ăn phải ruồi nhặng, vốn dĩ định ra vẻ một phen, ai dè tên hòa thượng này lại nhanh mồn nhanh miệng như vậy.

“Hừ hừ!”

Thương Khung Thần Cái cười lạnh, nói: “Ngưu ca đúng là hài hước, ta hẹn ngươi tới đây không phải để tranh cãi với ngươi.”

“Ta biết, mua trang bị đi, hôm nay ta kiếm được khá nhiều đồ tốt ở Hắc Phong sơn, ngươi muốn bao nhiêu? He hel”

Vương Viễn cười he he, lấy Ngọc Gốt Phiến ra, tiện tay mở quạt, sau đó lại làm bộ làm tịch phe phẩy cái quạt trước ngực.

Nếu như cái Ngọc Cốt Phiến này nằm trong tay một vị công tử phái Thiên Sơn

hoặc phái Hoa Sơn thì được gọi là ngọc thụ lâm phong, nhưng tên đại hòa thượng dũng mãnh này cầm cái quạt nho nhã như vậy thì đúng là một khung cảnh kỳ dị.

Thấy Vương Viễn lấy Ngọc Cốt Phiến ra, Mộ Dung Song và Cao Lão Đại tức lộn ruột.

Giết người cướp trang bị thì thôi đi, thế mà còn khoe mẽ trước mặt người khác, hành vi của tên này đúng là làm cho người khác vô cùng phẫn nộ.

Thương Khung Thần Cái cũng nhíu mày theo bản năng.

Không khó để nhìn ra, Vương Viễn đang cố ý khiến cho người ta tức giận, lúc này hành vi của Vương Viễn không khác gì đang ra oai phủ đầu Thương Khung 'Thần Cái trước mặt bao nhiêu người của Hồng Hoa hội.

“Hừ”

'Thương Khung Thần Cái sầm mặt xuống, chỉ vào Mộ Dung Song rồi hỏi Vương Viễn: “Ngươi có nhận ra cô ta không?”

“Nhận ra! Đã từng giết một lần! Cái quạt này là cô ta rơi ra đấy.”

Vương Viễn gập quạt lại, chỉ vào Cao Lão Đại nói: “Ta cũng từng giết anh bạn này, thật là trùng hợp.”

Nói tới đây, Vương Viễn lại nói với ông chủ của tửu điếm: “Ông chủ có rượu ngọn và đồ ăn ngon thì dọn lên đi, một bàn ba người, hai người từng bị ta giết, chúng ta có thể ngồi cùng nhau thì đúng là rất ăn ý.”

Ăn ý hay không thì mấy người Thương Khung Thần Cái cũng không biết, nhưng đầu của Vương Viễn thì rất là tròn*.



(* chú thích: Từ “ăn ý” ( ‡& #Ä) đồng âm với “đầu tròn” ( 3lBl ), ở đây tác giả đang chơi chữ.)

Đánh một đòn ra oai phủ đầu còn chưa đủ, đậu móe còn muốn hắt phân vào mặt Thương Khung Thần Cái nữa!

'Thương Khung Thần Cái là bang chủ của Hồng Hoa hội, ở trong game cũng được xem như là nhân vật có địa vị số một số hai, đây là lân đầu tiên gặp phải người kiêu căng ngạo mạn như tên này, cái dáng vẻ một lòng muốn chết này cứ như là người trong đại sảnh đều là thuộc hạ của hắn ý.

“Ngươi cảm thấy bọn ta có tâm trạng để ăn cơm với ngươi à?” Thương Khung Thần Cái cố nén giận nói.

“Ngươi không ăn thì ta ăn vậy!” Vương Viễn chỉ vào Thương Khung Thần Cái rồi lại hét to với ông chủ: “Ông chủ, đóng gói rượu và thức ăn, còn tiền thì ghi sổ nợ cho người anh em này nhé!”

Mặt mày Thương Khung Thần Cái xanh mét.

Cao thủ trong trò chơi có người nào không có khí thế trang nghiêm cơ chứ? Ngồi ở đâu cũng có vẻ nổi bật hơn người, nhưng tên hòa thượng này lại rất vô lại, dù gì cũng là người từng được lên giang hồ thông cáo, thế mà lại chẳng có chút khí chất của cao thủ.

“Vậy ta đi thẳng vào vấn đề nhé!

Thương Khung Thần Cái cũng nhận ra là nếu mình không nói thẳng vào chủ đề chính thì tên hòa thượng này còn có thể khiến mình bị bẽ mặt hơn nữa, thế nên xụ mặt nói: “Lần này ta hẹn Ngưu ca đến đây là vì cái quạt này, có lẽ trước kia Hồng Hoa hội bọn ta đã có chút hiểu lầm với Ngưu ca, nhưng ta thấy Ngưu ca cũng không phải người vô lý, hy vọng ngươi có thể trả lại quạt.”

“Ha ha!”

Nghe được lời của Thương Khung Thần Cái, Vương Viễn thầm cười lạnh trong lòng.

Lúc ấy ở Hắc Phong sơn Vương Viễn đã nói việc này là hiểu lầm, nhưng người của Hồng Hoa hội lại không cho là thế, bây giờ mất trang bị rồi thì lại nói vậy, bang hội lớn mà không biết nhục đến mức này ư?

“Chuyện này dễ bàn thôi!”

Game này vừa mới bắt đầu Open Beta, bây giờ vẫn chưa mở chức năng nạp tiền vào game, cho nên tiền trong game đều là người chơi tích cóp từng đồng một. Thế mà theo cách nói của Vương Viễn thì góp đủ một trăm lượng vàng cứ dễ như ăn kẹo vậy.

Huống hồ, theo như tỉ suất hối đoái của game thì một trăm lượng vàng là năm mươi nghìn Nhân dân tệ, dùng năm mươi nghìn tệ để mua một trang bị hư cấu mà còn nói là không đắt? Tên cẩu này đúng là dám bán thật.

“Ha hai”

Lời nói của Vương Viễn khiến cho Thương Khung Thần Gái tức đến mức cười ra tiếng, y cười gản, nhìn chằm chằm Vương Viễn rồi nói: “Ngưu ca, ngươi phải hiểu cho rõ, cây quạt này là của Hồng Hoa hội, bây giờ ngươi trả nó lại thì chỉ là vật về với chủ mà thôi, bọn ta không chấp nhặt chuyện trước kia thì đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play