14

Tại đồn cảnh sát, tôi đã khai báo đúng sự thật về hành động của mình. 

Cảnh sát ngớ người ít nhất ba phút, rồi mới do dự nói: 

"Vậy, em nói em đánh bà ta là để chữa trị chứng cáu gắt và hôi miệng của bà ta?"

"Không phải em đánh!" Tôi vội vàng xua tay phủ nhận: "Là sầu riêng, kiwi và cua tự ra tay!" 

Cảnh sát: …

Anh ta day trán, ra ngoài gọi điện. 

Khi trở lại, anh ta đã có vẻ thương hại: “Em là Phương Mẫn? Bệnh nhân tâm thần có chứng nhận? Cha mẹ em đều đã mất, ở nhà còn một người anh tàn tật?" 

Tôi gật đầu mạnh. 

Nữ chính không có chứng nhận tâm thần, mà là tôi đã làm sau khi xuyên qua. 

Nghe nói chứng nhận của nhà nước có thể cộng điểm, tôi còn định đợi thi đỗ đại học sẽ dùng. 

Nghe vậy, cảnh sát thở dài, ra ngoài nói với Vương Ái Nam: 

"Cô bé đã bị tâm thần rồi, bà cứ để cô bé đi đi." 

Anh ta dặn tôi: “Dù sao đi nữa, em đánh người thành ra như vậy cũng không đúng, hãy xin lỗi cho tốt, chuyện này coi như xong."

Cảnh sát đã nói vậy, tôi quyết định cúi người 90 độ: “Su mi ma sen (xin lỗi) dì Vương Ái Nam, wa ta shi wa (cháu) thật sự có lòng tốt sim mi ta (ạ)." 

(*) Đoạn này nữ chính đọc lái tiếng Nhật và Hàn = tiếng Trung. Như kiểu tiếng Việt đọc I’m sorry = Ai am so di ý.

Tất nhiên Vương Ái Nam không đồng ý, la hét đòi tôi bồi thường vài triệu, nếu không sẽ kiện tôi ra tòa. 

Cảnh sát lập tức nghiêm mặt, mở camera cho bà ta xem. 

"Từ camera cho thấy, là bà đã ra tay trước với cô gái nhỏ này." 

"Hơn nữa, theo lời giáo viên ở trường cô bé, trước đó bà còn đánh cô bé vào viện." 

"Đánh trẻ vị thành niên đến mức bị thương nặng, tòa án sẽ phán quyết bà chứ ai!" 

Anh ta càng nói càng tức giận, cuối cùng đập mạnh xuống bàn, nhìn chằm chằm vào Vương Ái Nam. 

Vương Ái Nam là người thích bắt nạt kẻ yếu, vừa nghe kiện tụng là mình chịu thiệt, lập tức đổi sắc mặt. Bà ta cười nịnh nọt nói không truy cứu nữa, vội vã rời khỏi đồn cảnh sát. 

Sau hôm đó, Tống Hành và Bùi Yếm không còn đến trường nữa.

Vương Ái Nam lo lắng tôi ảnh hưởng đến việc học của con trai bà ta, nên đã để Tống Hành ở nhà ôn tập. Còn gia đình Bùi Yếm thì xảy ra chuyện, bố cậu ta bị điều tra vào tù, cậu ta cũng đã làm thủ tục thôi học.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi đại học.

15

Khi kỳ thi kết thúc, tôi trở về nhà.

Phó Cửu lại không quỳ ở cửa chào đón tôi như mọi khi.

Phòng khách trống rỗng, không thấy bóng dáng anh ta.

Tôi không vội vàng đi tìm mà vào bếp trước, đun dầu trong chảo, giả vờ không nhận ra trên giá thiếu đi hai con dao.

Nửa phút sau, cửa chính của nhà bị người ta khóa chặt.

Âm thanh bước chân nặng nề dần dần tiến lại gần tôi.

Hai tên cướp cầm dao xông vào, cười nham nhở và hô to:

"Ê hê hê, surprise mother fuc..."

Khi nhìn thấy tôi đang cầm chảo dầu, nụ cười trên mặt chúng đông cứng lại, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, muốn nói mà không dám.

Tôi cười lớn: "Hahaha, mother nè con!"

Tôi vung tay lên, dầu nóng hổi lập tức văng vào mặt hai tên.

"Á á á á!!!"

Hai tên kêu la thảm thiết, che mặt lại.

Tôi nhân cơ hội cầm chày cán bột, đánh rơi dao trong tay chúng, rồi đánh mạnh vào đầu chúng vài cái.

Khi khống chế được chúng, tôi phát hiện Phó Cửu trong phòng ngủ, người đầy thương tích.

Phó Cửu nói với tôi, hai tên cướp đã bẻ khóa vào nhà để ăn trộm, nhưng không ngờ lại gặp người.

Vì vậy, vụ trộm đã biến thành vụ cướp.

Chúng đã trói Phó Cửu lại, định giết anh ta để bịt miệng, nhưng khi thấy ảnh của tôi thì lại nảy sinh ý đồ xấu, bàn bạc sẽ cưỡng hiếp rồi giết tôi.

Để ngăn tôi trốn thoát, chúng còn cố tình trốn trong phòng ngủ, định bất ngờ tấn công khi tôi không đề phòng.

Nghe vậy, tôi cũng hơi sợ hãi.

Nếu không phải tôi có thói quen kiểm tra camera trong nhà trước khi lên lầu, phát hiện ra điều bất thường, thì có lẽ đã bị chúng thực hiện âm mưu rồi.

Tôi mạnh mẽ đá vào đầu chúng, lộ ra hàm răng trắng bóc:

"Hai cái tên mắc dịch, dù các anh thích tôi đến mức phải ăn trộm đồ của tôi, nhưng cũng không được làm tổn thương Phó Cửu!"

"Các anh còn chưa vào cửa đã dám động tay với đàn anh, nếu thật sự vào cửa thì chẳng phải làm cho nhà tôi không yên sao?"

Tôi kéo dây xích, lôi chúng xuống lầu.

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tôi không cần chúng, không có nghĩa là người khác không cần.

Dưới lầu có một tên ngốc, là một gã đàn ông lực lưỡng, nhưng bẩm sinh có khiếm khuyết về trí tuệ.

Hồi đó anh ta còn để ý đến tôi, muốn cướp tôi làm vợ.

Tôi lập tức dùng một cái gậy điện, anh ta lập tức ngã xuống.

"Nhìn cho rõ, tôi là bố anh, không phải vợ anh."

Sau đó, anh ta trở nên ngoan ngoãn, mỗi lần thấy tôi đều ngây ngô cười và vẫy tay: “Bố, chào bố! Bố, tạm biệt bố!"

Cửa mở, tên ngốc lau nước mũi trên mặt, ngốc nghếch hỏi:

"Sao thế bố?"

Tôi ra hiệu cho anh ta nhìn hai người nằm trên đất: “Nhìn xem, bố mang về cho con hai chàng dâu."

Nghe vậy, mắt tên ngốc mở to, mặt mày hớn hở đỏ bừng.

"Cảm ơn bố, cảm ơn bố!"

Tôi tiếp tục dặn dò: "Nhất định phải giấu kỹ, đừng để vợ con chạy ra ngoài."

Anh ta liên tục gật đầu, vác hai tên về phòng.

Tôi đứng ngoài vẫy tay tiễn biệt:

"Thằng ngốc không phân biệt được nam nữ, lại khỏe như trâu, hai người có phúc rồi~"

Trong ánh mắt tuyệt vọng của chúng, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Chúc ba người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!"

16

Tốt nghiệp rồi, các bạn học cùng nhau nhất trí quyết định ăn một bữa tiệc chia tay.

Bùi Yếm và Tống Hành ăn ý quyết định không tham dự.

Vì vậy, bữa tiệc chia tay này cũng trở nên vô vị.

Tôi mở chiếc bánh nhỏ mua vội, định ăn một chút đồ ngọt.

Ngay lúc đó, một thằng bé đi ngang qua, chỉ vào chiếc bánh của tôi, nói một cách đầy tự tin:

"Tôi muốn ăn! Đưa cái đó cho tôi!"

Tôi đang trong kỳ kinh nguyệt đã thấy phiền, nghe thấy giọng của thằng bé như vịt kêu càng thêm bực bội.

Tôi lười biếng giương mắt lên, không vui nói:

“Cớ gì mà mày muốn gì thì tao phải đưa cho mày?”

"Tôi còn muốn cô chết nữa, cô đi chết đi!"

Thằng bé bĩu môi, trừng mắt nhìn tôi.

Đột nhiên, nó giơ tay ra, định giật lấy chiếc bánh của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play