04.

Kiếp này, làn sóng zombie đến nhanh hơn tôi tưởng. Tin tức về bệnh zombie tại quốc gia J xuất hiện sớm hơn một tháng so với kiếp trước.

Tôi nhìn nữ phát thanh viên điềm tĩnh đọc bản tin: "Kính thưa quý vị, xin đừng hoảng loạn. Hiện nay nước ta đang nghiên cứu thuốc điều trị bệnh zombie. Bây giờ chúng ta hãy cùng đến xem..."

Nhưng tôi biết, đây không phải bệnh zombie, hoàn toàn không có thuốc chữa.

Còn Tiêu Trạch Vũ bên cạnh thì hoàn toàn bị cuốn vào biểu đồ cổ phiếu trên điện thoại. "A Hoàng đúng là đáng tin! Cổ phiếu này đã tăng gấp đôi, nếu tiếp tục thế này, chúng ta sẽ thành tỉ phú trong tầm tay! Vợ ơi, em còn tiền không? Mau, mau chuyển cho anh, anh muốn đầu tư thêm!"

Tôi liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Tiền của em anh không biết sao? Đã nghe lời anh mua hết rồi."

Khuôn mặt anh ta từ phấn khích chuyển sang thất vọng. "Giờ phải làm sao? A Hoàng nói bây giờ là lúc tốt nhất để đầu tư thêm năm mươi nghìn."

"Ồ? Thật sao? Đừng có để anh ta lừa, tiền trước đây đã đầu tư hết rồi, giờ A Hoàng lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

Anh ta không tin, đưa điện thoại ra trước mặt tôi. "Xem đi, đây là lịch sử giao dịch của anh ta, nhưng tên này thật là, lại lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

Tôi nhún vai. "Có lẽ là mượn, không thì anh cũng thử mượn xem?"

Bạn bè của Tiêu Trạch Vũ không nhiều, người sẵn lòng cho anh ta mượn tiền lại càng ít.

Nhưng Tô Tần thì khác. Cô ta vừa vào công ty đã yêu Tiêu Trạch Vũ ngay, chỉ cần anh ta yêu cầu, cô ta đều đáp ứng.

Hơn nữa, bố Tô Tần ở quê là một nhà thầu xây dựng nhỏ. Không ngoài dự đoán, sau khi nghe lời có vẻ vô tình của tôi, anh ta lập tức cúi đầu nhắn tin WeChat.

Tôi tranh thủ lúc anh ta không chú ý, nhìn lướt qua điện thoại. Vừa hay thấy tin nhắn của Tô Tần.

Một hóa đơn chuyển khoản một triệu.

"Em đã lấy toàn bộ tiền mà bố mẹ em dành dụm nhiều năm để đưa cho anh đó nha. Anh phải biết rằng, chỉ có em mới thật lòng với anh thôi, cũng như chỉ có em mới sẵn sàng vì anh mà hi sinh. Anh phải hứa với em, nhanh chóng ly hôn với cô ta đi đó!"

Tiêu Trạch Vũ liên tục gửi mấy biểu tượng hôn hít cho cô ta.

"Yên tâm, anh với em mới là chân ái! Anh sẽ nhanh chóng ly hôn với cô ta để cưới em bé về nhó!"

Buồn cười thật, đến ngày tận thế rồi, ai còn tâm trí mà đi yêu với đương chứ?

Nhận ra làn sóng zombie đang dần đến gần, tôi vừa phấn khích vừa lo lắng. Phấn khích vì lần này chắc chắn tôi sẽ kéo cặp đôi chó má này xuống địa ngục.

Nhưng đối với khu an toàn mà kiếp trước tôi chưa từng thấy, lại có chút bất an không nói thành lời.

05

"Cô ơi, cô xem đi này, đây là chuột bạch mua hôm qua, tối qua còn bình thường, hôm nay đã khác hẳn."
Tống Dật An chỉ vào con chuột bạch có kích thước bất thường.

Đây là những con chuột chúng tôi dùng để làm thí nghiệm. Theo kinh nghiệm, để đảm bảo tính chính xác, chúng đều có kích thước tương đồng. Tuy nhiên, con chuột này lớn hơn ít nhất gấp đôi những con khác, và lông của nó cũng có dấu hiệu rụng, không giống một con chuột khỏe mạnh.

Điều này chưa phải quan trọng nhất.

Khi chúng tôi định quan sát một thời gian, con chuột này đột nhiên trở nên hung dữ. Nó kéo lê thân thể cứng đờ, đi lại trong lồng, gặp con chuột khỏe mạnh liền nhe răng cắn.

Con chuột bị tấn công, hoặc là phình to đột ngột, hoặc là ngất xỉu chết. Trong phòng thí nghiệm, một số nữ sinh nhút nhát đã không kìm được hét lên.

"Cô ơi, chuyện này là sao thế ạ? Mấy con chuột này không phải đã biến dị chứ!"

Kiếp trước, chuyện chuột bạch biến dị đã xuất hiện trong phòng thí nghiệm. Nhưng con chuột đó chỉ cứng đờ, không có hiện tượng tấn công người.

Giống như những zombie xuất hiện lúc đầu, họ cũng không có tính công kích. Chỉ đến một tháng sau, đột nhiên xuất hiện zombie tấn công ào ạt vào vật thể sống xung quanh. Chính thời gian một tháng đó đã cho con người cơ hội xây dựng khu an toàn.

...

Nhưng bây giờ, tốc độ lây lan của zombie, quá trình tiến hóa của chúng đã vượt xa dự đoán của tôi.

Không thể tiếp tục ngồi yên được nữa. Phải hành động ngay lập tức. Tôi nhìn đồng hồ. Ban đầu, còn hai tháng nữa làn sóng zombie mới xuất hiện tại thành phố tôi. Giờ xem ra, tối đa không quá một tháng.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng dặn dò tất cả sinh viên trong phòng thí nghiệm.

"Chúng ta làm thí nghiệm, gặp hiện tượng lạ không có gì phải ngạc nhiên. Nên chuyện hôm nay các em nhớ không được kể cho ai khác nhé.
Ngoài ra, khi về nhà, các em cố gắng tích trữ nhiều đồ dùng sinh hoạt, thuốc men, thực phẩm và nước. Gặp bất cứ chuyện gì cũng tuyệt đối không được hoảng loạn, phải bình tĩnh mới tìm được cách xử lý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play