1.
"Cổ phiếu này anh đã theo dõi rất lâu rồi, A Hoàng nói, trong vòng một tháng tới, mỗi cổ phiếu ít nhất có thể tăng lên mức này đây này!"
Tôi còn chưa tỉnh táo lại, đã bị người khác túm vai lắc mạnh.
Sau khi nhìn rõ người trước mặt, tôi mới nhận ra mình đã tái sinh.
Và người đàn ông phấn khích trước mặt này chính là người đã hại chế.t tôi, chồng tôi - Tiêu Trạch Vũ.
Thấy tôi không phản ứng, anh ta đẩy mạnh tôi một cái.
"Cơ hội phát tài thế này, anh chưa nói cho ai đâu, em là người đầu tiên anh nói đấy.
Còn cái mặt em đây là đang có thái độ gì vậy? Đồng ý hay không thì nói một tiếng, A Hoàng còn đang chờ anh cùng đầu tư!"
"A Hoàng đấy, em biết đó là ai không? Đó là mối quan hệ anh vất vả mới móc nối được! Em biết đấy, phía sau anh ta còn có người chống lưng."
"Anh đã hứa sẽ mua mười vạn cổ phiếu rồi, bây giờ mình đầu tư sớm thì mỗi cổ phiếu chỉ mười đồng thôi, A Hoàng cũng đã đảm bảo với anh là trong vòng một tháng chắc chắn sẽ tăng gấp mười lần, tăng gấp mười lần đó!"
Nhìn người đàn ông trước mặt coi A Hoàng như bố đẻ ra mình, như đấng tái sinh hiện thế.
Trong lòng tôi cười lạnh.
Đúng là đồ ng.u.
A Hoàng không trả thù anh ta là phúc tổ 70 đời hương khói gia tiên phù hộ rồi, làm sao còn có thể dẫn anh ta cùng kiếm tiền?
Nhưng tôi không nói ra.
Tôi chỉ mặt nở một nụ cười.
"Trùng hợp thế nhỉ, em cũng nghĩ như anh, cũng định mua cổ phiếu này đó."
Anh ta thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng thay bằng sự vui mừng.
"Vậy thì tốt quá, vợ ơi, em đưa hết tiền cho anh đi, anh sẽ đi gặp A Hoàng ngay, đầu tư cứ tin anh là không sai!"
Anh ta có lẽ không ngờ tôi sẽ đồng ý nhanh như vậy, vỗ ngực đảm bảo với tôi.
Vậy vẫn chưa đủ, thấy tình hình còn chưa đủ phấn khởi, còn định tiến tới hôn tôi một cái.
Kinh vãi, tôi nhanh chân vội né sang một bên, đẩy anh ta ra, cắt lời.
"Tiền của em đương nhiên là tiền của anh, chỉ là..."
"Em nghe nói A Hoàng không đáng tin lắm, chi bằng anh để em đi gặp A Hoàng. Chúng ta giả vờ không quen biết, không đặt tất cả trứng vào một giỏ, như vậy chúng ta cũng có thể giảm rủi ro, anh nói đúng không?"
Tiêu Trạch Vũ cười khẩy.
"A Hoàng ấy mà, em không biết anh ta rồi, hồi đi học như một con chó, không biết những năm qua đã làm gì, lại có thể ngoi lên. Lần trước gặp anh ta, anh ta còn lái một chiếc xe mới nhất, xuỳ"
Giọng nói của anh ta lộ ra sự ghen tỵ.
Nghĩ lại, anh ta lại nắm tay tôi.
"Nhưng vợ nói đúng, thằng nhóc đó rất xảo quyệt. Hồi đi học quan hệ chúng tôi không tốt lắm, lỡ anh ta lừa chúng ta trong vụ này thì phiền lắm."
"Anh ta không biết chúng ta là vợ chồng. Đúng rồi! Cứ làm theo em nói, chúng ta giả vờ không quen biết, anh muốn xem thử thằng nhóc đó có thật tâm giúp chúng ta không."
Nhìn Tiêu Trạch Vũ đầy tự tin.
Tôi nắm chặt nắm đấm từng chút một.
Tiền của anh ta sao ?
Kiếp này, tôi nhất định phải khiến anh ta chế.t không còn một mảnh chiếu mà quấn xá.c
3.
Vào thời điểm này của kiếp trước, chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là dịch zombie bùng phát.
Tin tức đầu tiên là ở một thị trấn biên giới của quốc gia M xuất hiện vài ca tử vong do bệnh zombie.
Lúc đó Tiêu Trạch Vũ còn ghét tôi ngày nào cũng mặt lạnh, chẳng hiểu chút phong tình.
Cười nhạo tôi nói: "Quốc gia M? Không biết còn tưởng em bị bệnh zombie, suốt ngày mặt lạnh như vậy, chán chết."
Anh ta còn chưa biết.
Tôi đã phát hiện ra, anh ta và thực tập sinh mới vào công ty cùng anh ta là Tô Tần có mối quan hệ mờ ám.
Tôi vốn nghĩ, mình sẽ lạnh nhạt với Tiêu Trạch Vũ cho đến khi chúng tôi ly hôn