Nhậm Ngạn Đông đi qua thư phòng mở ngăn kéo trong của bàn làm việc cất bức tranh vào. Ngăn kéo chứa đầy kiệt tác của Thịnh Hạ, mỗi lời nhắn cô để lại cho anh đều là một bức vẽ.
Bức tranh “Thịnh thị đại đao” lần trước cô vẽ trên đề thi cũng được anh tách ra cất vào đây.
Đã quá muộn nên Nhậm Ngạn Đông không định đi sang chung cư, chỉ nhắn tin cho Thịnh Hạ: [Sáng mai dậy thì gọi cho anh nhé.]
Bận rộn suốt một ngày dài, đã khá mệt mỏi nên anh tắm nhanh rồi chuẩn bị đi ngủ.
Ngôi nhà vẫn yên tĩnh như thường lệ. Dù Thịnh Hạ có ở nhà thì cũng yên tĩnh như vậy. Nhưng dường như lại có sự khác biệt, vì lúc cô không ở nhà thì sự yên tĩnh này có thêm vài phần quạnh quẽ, thậm chí là trống vắng.
Đêm nay mặc dù không có Thịnh Hạ, Nhậm Ngạn Đông vẫn theo thói quen đặt gối nằm của mình ở giữa giường.
Thịnh Hạ có năng lực trèo tường khi ngủ, mà anh chính là bức tường đó, cô sẽ trèo qua anh. Anh luôn ngủ ở giữa giường, chừa khoảng trống hai bên để cô thoải mái lăn lộn, khi lật người không bị rớt khỏi giường.
Đến bây giờ anh vẫn không nghĩ ra, chỉ ngủ một giấc thôi mà cô lấy đâu ra nhiều năng lượng như thế?
Cô có thói quen sau khi ân ái xong phải được anh ôm vào lòng cho đến khi ngủ thiếp đi. Nhưng khi ngủ say, cô không thích cánh tay anh đè lên người mình, cũng không chịu dính vào người anh. Đến nửa đêm, khi cô ngủ say nửa tỉnh nửa mê, sẽ trèo lên người anh, lăn từ bên trái sang bên phải. Có đôi khi, có lẽ là bởi vì không đủ sức lực hoặc là quá buồn ngủ, cô trèo lên rồi lại không chịu xuống.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT