Bà Trang nghe xong té xỉu. Thành Luân ở trong khu tạm giam chỉ còn biết khẩn cầu Mẫn Nhi bình an vô sự, nếu không e là đời anh tàn rồi.
Mẫn Nhi cảm thấy mình rơi vào cơn mê, cô đi mãi đi mãi cho đến khi gặp Ánh Dương. Thoạt nhìn Ánh Dương khi này chắc mới mười sáu tuổi, trẻ trung phơi phới chìa lon nước ngọt về phía cô mà nói: “Uống đi, sắp vào học rồi.”
Cô cười, trong làn nước mắt, đón nhận lon nước uống một ngụm tươi mát, sau đó hai người dắt tay đi vào vùng trắng xóa như tuyết.

“Xin lỗi, chúng tôi không thể làm gì hơn…”
Bác sĩ cúi đầu, cho phép người nhà vào gặp mặt Mẫn Nhi lần cuối. Thành Luân nghe tin Mẫn Nhi đã ra đi thì vụt tắt hy vọng, anh bị khép án chung thân vì tội giết người và làm Nguyệt Hà bị thương. Giờ phút này anh đã hiểu câu nói cuối cùng của Mẫn Nhi có nghĩa là.
Chết thì dễ cho anh quá!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play