Ánh mắt Hứa Tiểu Gia sáng ngời: “Đúng vậy, chị ấy thông minh hơn chúng ta, quyết đoán hơn chúng ta, mạnh mẽ hơn chúng ta gấp trăm lần. Thế giới này quá nhỏ bé, không thể chứa chị ấy, sớm muộn chị ấy cũng sẽ dang rộng đôi cánh để bay cao."
“Em tin tưởng em ấy như vậy sao?” Từ nhỏ Hứa Gia Thiện đã chịu nhiều đau khổ, anh ấy sớm đã hình thành tính cách bảo thủ và thận trọng.
Hứa Tiểu Gia dùng hết sức để thuyết phục anh trai mình: “Anh xem, chị ấy vừa ra tay đã áp chế cha, giúp chúng ta lật đổ ngọn núi đè nặng trên đầu chúng ta. Đây là chuyện lâu nay chúng ta cố gắng thế nào cũng không thể làm được, chị ấy vô cùng thông minh."
Cậu nói thêm: “Ngoài ra, chúng ta phải báo đáp ân huệ này.”
Hứa Gia Thiện khẽ cau mày: “Có thể em ấy không muốn dẫn chúng ta đi cùng.”
Hứa Tiểu Gia rất tự tin: "Vậy thì thuyết phục chị ấy đi, em thật sự rất thích chị ấy."
Mang lại cho cậu ấy cảm giác an toàn, yên tâm hơn cả anh trai cậu, tất nhiên cậu không thể nói ra những lời này vì nó sẽ làm tổn thương trái tim anh trai cậu.
“Em về rồi.” Liên Kiều đi vào trong sân, cô mang về một con gà trống, mấy củ khoai tây lớn, năm cân bột mì trắng, cùng một túi nấm khô: "À thì, ai có thể nấu cơm?"
Cô chỉ biết ăn thôi!
“Em sẽ làm.” Hứa Tiểu Gia chủ động nhận lấy con gà trống: “Trước đây mọi việc trong nhà đều là em làm, anh trai em phụ trách công việc đồng áng và cắt cỏ cho lợn.”
Liên Kiều sửng sốt: "Vậy bốn người nhà bọn họ làm gì?"
Trong mắt Hứa Tiểu Gia hiện lên tia u ám: “Ngày nào cũng cắn hạt dưa buôn chuyện.”
Liên Kiều trợn mắt, chết tiệt, cái quái gì vậy.
Cắt tiết vặt lông, dao nâng lên hạ xuống chặt gà thành từng miếng, Hứa Tiểu Gia làm rất thuần thục, còn Hứa Gia Thiện thì đi đến vườn rau giúp nhổ cỏ và lấy nước cho gà.
Cả hai anh em đều là những người có năng lực và có con mắt làm việc.
Hứa Tiểu Gia làm nóng chảo dầu, cho gà và nấm vào xào thơm, cho nước vào đun nhỏ lửa, trong lúc đó liền nhào bột làm bánh.
Chờ khi sắp xong thì dán bánh lên trên nắp nồi.
Mùi thức ăn lan tỏa trong phòng, mùi thơm thật hấp dẫn, Liên Kiều nuốt nước miếng, háo hức nhìn nồi: "Khi nào thì chín?"
Lúc đó cô mới cư xử như một cô gái bình thường, tham ăn!
Hứa Tiểu Gia cảm thấy chị họ của mình thật đáng yêu: "Chờ một chút nữa, rất nhanh là chín."
"Két." Bên ngoài truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng, Liên Kiều đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy một bóng người hoảng sợ bỏ chạy.
Cô nheo mắt lại, là Kiều Nhất Liên! Tại sao cô ta lại chạy? Cô ta lại muốn làm gì nữa?
Cuối cùng có thể ăn rồi, Liên Kiều lấy ra một bát thịt gà, một bát canh gà, mười cái bánh nướng.
Chỗ này là để dành cho Kiều Mỹ Hoa ăn, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ ruột của nguyên thân.
Về phần Kiều Mỹ Hoa có quý trọng hay không, có được ăn hay không thì tùy bà ấy.
Cô đã làm những gì nên làm, kết quả thế nào không quan trọng.
Thịt gà thơm mềm, canh gà vừa miệng, bánh nướng vàng ruộm, khoai tây hồng hào khiến Liên Kiều mỉm cười thích thú.
"Tiểu Gia, tay nghề của em tốt thật, có thể mở nhà hàng được đấy."
Miệng Hứa Tiểu Gia đầy dầu, khuôn mặt tươi cười nói: "Em làm gì có tài cán đó, nhưng mà nếu chị muốn mở nhà hàng em có thể giúp một tay."
Ở nhà có thể ăn no, nhưng đừng mong đợi gì hơn, đồ ăn ngon là đặc quyền của Hiếm khi được ăn những món nhiều thịt như vậy, cậu ước gì mình có thể ăn nhiều hơn.
Tự mình khởi nghiệp? Liên Kiều chưa từng nghĩ tới chuyện này, với ý thuật trong tay tự nhiên sẽ có người đưa đồ tốt đến tận cửa nhà cô.
Nhưng mà, cô nhìn chân của Hứa Tiểu Gia, cậu ấy không làm được việc nặng, e là cuộc sống ở trong thôn sẽ không dễ dàng.
“Chị muốn mở một cửa hàng nhỏ ở thị trấn để bán các loại đồ ăn. Trước cửa sẽ có cửa sổ để bán bánh bao cuộn, bánh bao hấp, màn thầu. Vệ sinh càng sạch sẽ thì buôn bán càng thuận tiện hơn, nếu bận quá có thể thuê người, Tiểu Gia, em có thể làm bánh bao, màn thầu không?”