Trần Minh Minh không lộ vẻ gì liếc cô một cái. Liên Kiều mặc một chiếc áo len màu xanh lục nhạt dáng rộng, dài đến mông, phía dưới là một chiếc váy ngắn màu đen, đi kèm giày bốt và tất dài đến đùi.
Trông cô vừa trẻ trung lại vừa rực rỡ, da trắng dáng thon, nhìn rất kiều diễm. Cô buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ không trang điểm, nhưng vẫn môi hồng, răng trắng, xinh đẹp rạng ngời.
Cô ta nheo mắt, nở nụ cười rạng rỡ nhất: "Em Liên Kiều, chúng ta lại gặp nhau rồi, chị có mang quà tặng cho em đó".
Đó là một chiếc khăn lụa, màu sắc tươi tăn, nhìn rất sang trọng. Liên Kiều cười cảm ơn, cử chỉ rất thoải mái. Ngoài ra, cô chỉ im lặng lắng nghe, không tham gia vào.
Trần Minh Minh rất khéo nói chuyện, chỉ với vài câu nói đã có thể thân thiết hơn với mọi người, khiến mọi người cảm thấy cô là một người phụ nữ rất dễ gần, rất dịu dàng.
Cô ta nịnh nọt còn lợi hại hơn, nịnh rất khéo, có thể nịnh nọt trúng chỗ ngứa của đối phương.
Đây mới chính là lợi hại nhất. Không phải sao, cô ta lại có thể khiến hai người đàn ông nhà họ Liên vui vẻ, cười đùa không ngớt. Cả nhà đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT