Không có mạng internet, bọn họ ra ban công hỏi xem nhà ai còn lương thực, có thể bán cho bọn họ một ít hoặc đổi đồ được không, cũng có không ít người hưởng ứng, có nhà nhiều rau đổi lấy gạo, bột mì, có nhà nhiều thịt đổi lấy rau xanh, còn có người dùng các vật dụng khác để trao đổi, không ngoại lệ, về cơ bản đều là để giải quyết vấn đề ăn uống.
Cũng có kẻ ngốc nghếch hỏi không có nước thì làm thế nào, có nhiều người trả lời anh ấy bằng những cách khác nhau, có người khuyên uống nước tiểu của mình, có người khuyên xuống dưới lấy nước lũ uống, có một ông lão đáng tin cậy nhất bảo anh ấy cầm chậu ra ban công hoặc sân thượng hứng nước mưa.
Từ khi nước ngập, nước thải và nhà vệ sinh đã không thể thoát đi đâu được nữa, hầu hết rác thải sinh hoạt của mọi người đều đổ thẳng ra mặt nước.
Đinh Mộ lấy cát vệ sinh cho mèo đã tích trữ trước đó ra, ai đi vệ sinh thì bỏ vào chậu, sau khi dùng xong thì tự mình dọn sạch rồi vứt ra ngoài.
Ba người Lam Vũ kia từ chối ý tốt của Đinh Mộ, bọn họ không muốn dùng cát vệ sinh cho mèo, nên Đinh Mộ đưa cho bọn họ mấy cuộn túi đen.
Sáng hôm đó, một chiếc thuyền xung phong đi đến dưới chân tòa nhà, nhân viên công tác trên thuyền cầm loa lớn thông báo, chính phủ sẽ phân phát lương thực cho từng tòa nhà vào ngày mai, mỗi người có thể nhận theo chứng minh nhân dân.
Người dân ở các tòa nhà nghe thấy đều hò reo vui mừng, có người già còn bật khóc nức nở: Chính phủ không bỏ rơi bọn họ!
Đinh Mộ nghe xong trong lòng tràn đầy cảm xúc, thiên tai tận thế mới chỉ bắt đầu, sau này sẽ càng ngày càng khó khăn, không biết lương thực dự trữ của chính phủ có thể kéo dài được bao lâu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play