Lâm Chí Viễn bị những lời nói của thím Trần làm cho đỏ bừng mặt, ngực phập phồng kịch liệt, tay chỉ vào thím Trần nửa ngày không nói nên lời, ông ấy nhìn về phía Mai Ngạn Quân và mấy người Lam Vũ, mấy người bọn họ đều quay mặt đi không nhìn ông ấy.
Vương Huệ Trinh đưa tay giúp ông ấy xoa ngực: “Thím Trần, lão Lâm cũng muốn tốt cho đội ngũ của chúng ta thôi mà.”
Đầu Trọc trợn to mắt, anh ấy nhìn chằm chằm Lâm Chí Viễn: “Chú Lâm, cháu không có học thức, nhưng cháu biết một điều, lòng người không đủ rắn nuốt voi! Tương lai của chính chúng ta còn mờ mịt, làm gì còn tâm trí mà lo cho người khác nữa.”
Trương Hướng Đông xoa ngón tay còn dính đất, người vốn không giỏi ăn nói lần đầu tiên nói trước mặt nhiều người như vậy: “Tường rào, nhà cửa đã xây xong hết rồi, những người đó vào thì chúng ta có nên nhường nhà ra không?
Còn nữa, lương thực ăn mỗi ngày, ngoài ruộng vẫn chưa trồng được gì cả. Số lương thực Ngạn Quân và Mộ Mộ tích trữ lúc trước, rồi cũng có ngày ăn hết, đến lúc đó chúng ta làm sao bây giờ?”
Mọi người bàn tán xôn xao...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT