Bác Trịnh gật đầu, “Có, có một dòng suối chảy ra từ một hang động. Tôi đã uống nước từ dòng suối đó suốt hai mươi mấy năm làm người canh rừng ở đây.”
Bác Trịnh châm một điếu thuốc khô, rít một hơi dài rồi thở ra một vòng khói, vẻ mặt buồn bã, “Trước thảm họa, hai vợ hồng tôi sống ở đây canh rừng. Có một mảnh đất bằng phẳng ở phía sau núi, chúng tôi tự trồng lương thực để ăn hàng năm. Cuộc sống trên núi buồn tẻ, chúng tôi trồng nhiều, ăn không hết nên tích trữ lại.
Động đất làm sập nhà ở thị trấn, hai con trai dắt díu cả gia đình đến nương tựa. Chúng tôi lại tăng cường trồng trọt, nhờ tiết kiệm mà cả gia đình lớn đã vượt qua được mùa đông khắc nghiệt. Sau khi nhiệt độ tăng lên, chúng tôi còn thu hoạch được hai vụ mùa, nhờ đó mà không chết đói. Bây giờ nước sắp hết, thật sự không sống nổi nữa...”
Bác Trịnh không nói nên lời, cổ họng như có xương cá mắc nghẹn. Ông ấy không hiểu sao ông trời lại đối xử với con người như vậy.
Đinh Mộ nghĩ rằng bọn họ có thể sống ở đây lâu như vậy chắc chắn phải có nguồn nước ổn định, nhưng không ngờ rằng nó cũng sắp cạn kiệt.
Cô vừa định mở lời đề nghị đi xem thì một cậu bé mười mấy tuổi dắt theo hai bé gái xông vào cửa, “Ông ơi, có phải chiếc xe ở ngoài đến đón chúng ta không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT