Địa điểm xem mắt của Thẩm Tầm là một nhà hàng Tây, cũng là nhà hàng Hoa Hải nổi tiếng ở thành phố Hoa Phong.

Tử đằng rủ xuống từ xà nhà, hoa tường vi và hoa hồng cắm trong bình thủy tinh, cây xanh hình trái tim mọc xung quanh ghế gỗ.

Phần lớn đều là hoa tươi theo mùa, chỉ có hoa giả lẫn trong đó cũng đến mức trông như hoa thật. Chính vì điều này mà nhà hàng Tây đã trở thành thánh địa hẹn hò và xem mắt. Tất nhiên, mức chi tiêu bình quân đầu người cũng cao hơn.

Thẩm Tầm dị ứng với lãng mạn, là một tín đồ trung thành với chủ nghĩa thực dụng, anh cảm thấy tiêu chuẩn duy nhất và hàng đầu khi hẹn ăn cơm là ngon, mà không phải cách trang trí địa điểm ăn cơm lòe loẹt nhưng vô ích.

Đúng vậy, anh quên mất đây là buổi hẹn hò.

Cho nên nhà hàng Tây này không phải Thẩm Tầm chọn mà là mẹ Thẩm chọn.

Mẹ Thẩm đúng là mẹ Thẩm, bà hiểu rõ cái nết của con mình – rất thiếu cảm giác nghi thức.

Sau khi liên tục bác bỏ rất nhiều phương án về địa điểm hẹn hò do Thẩm Tầm đề xuất như nhà hàng lẩu, quán thịt nướng, nhà hàng tư nhân, bà tự lên Douyin tìm một lượt, sau đó gửi cho Thẩm Tầm một liên kết khám phá nhà hàng, dùng tin nhắn thoại gửi thông điệp cuối cùng, “Vị trí của nhà hàng này nằm ở thành phố Hoa Phong luôn, tốt quá, chắc chắn các cô gái sẽ thích.”

Mẹ Thẩm thậm chí lo lắng con trai mình chê đắt nên gửi lì xì mấy trăm tệ xem như đền bù.

Thẩm Tầm:… Lo lắng con không muốn đi đến mức nào đây?

Tất nhiên, anh không nhận tiền mẹ Thẩm chuyển cho, cũng ngoan ngoãn đến địa điểm đã đặt.

Song Thẩm Tầm thực sự cho rằng nhà hàng Tây này giá rất cao, nói cho cùng ăn đi ăn cơm chứ không phải đến ngắm hoa. Không phải anh keo kiệt, chẳng qua là cảm thấy tiêu tiền không đáng.

Chỉ lần này thôi, Thẩm Tầm nghĩ bụng, sau buổi xem mắt này ít nhất trong hai tháng sẽ không cần đến nhà hàng Hoa Hải nữa.

Thời gian hẹn là mười hai giờ, Thẩm Tầm đến sớm hơn hai mươi phút, ngồi một mình trên ghế chờ.

Nhưng không ngờ chờ hết hai mươi phút, lại chờ thêm hai mươi phút nữa.

Nhân viên cầm thực đơn tiến lên lần thứ ba: “Chào anh, xin hỏi bây giờ anh muốn chọn món chưa?”

Giọng nói kia chui vào tai Thẩm Tầm mơ hồ có cảm giác giục “Chọn thì chọn, không chọn thì cuốn xéo, vẫn còn một cặp đôi ở sau xếp hàng chờ ăn cơm kìa”.

Chỉ yếu là anh cảm thấy trong buổi xem mắt để đối phương chọn món là cách thể hiện sự tôn trọng.

Thế là Thẩm Tầm nói: “Người hẹn với tôi vẫn chưa đến, tôi chờ thêm lúc nữa.”

Nhân viên rời đi với nụ cười chuyên nghiệp.

Không nhìn nữa, cầm điện thoại lên, Thẩm Tầm nhìn “12:21” trên màn hình khóa điện thoại suy tư một lát, lại mở lịch sử trò chuyện vài câu nói có thể đếm trên đầu ngón tay của mình và Mạnh Viễn Ninh.

Không gửi nhầm tin nhắn, hẹn mười hai giờ mà.

Vậy tại sao vẫn chưa đến.

Không tìm được chỗ này hay là tạm thời có việc không đến được?

Hay là gửi tin nhắn hỏi? Hoặc là gọi điện?

Anh có số điện thoại của Mạnh Viễn Ninh, xoắn xuýt nửa phút vẫn không gọi, vì anh không thân với cô Mạnh.

Thẩm Tầm bẩm sinh hơi sợ xã hội, nếu có thể không gọi điện thoại cho người lạ anh sẽ không gọi.

Cuối cùng chỉ gửi tin nhắn wechat cho đối phương: Cô đến chưa?

Một phút sau vẫn không nhận được hồi âm.

Anh tự nhủ, có thể là bị tắc trên đường cao tốc, chờ một lát vậy.

Với lại, nếu thực sự bị đối phương cho leo cây cũng không có gì phải tức giận, anh vốn không muốn xem mắt, suy nghĩ từ góc độ khác, ừm, còn tiết kiệm tiền cho anh.

Chơi điện thoại cũng chán, Thẩm Tầm bắt đầu chống cằm, nhàm chán quan sát xung quanh.

Những người đến nhà hàng Hoa Hải ăn cơm ngoài các cặp đôi ra trên cơ bản vẫn là cặp đôi. Họ ngọt ngào, em dỗi anh cười, họ khoe tình cảm như chốn không người.

Thẩm Tầm nhìn xong không có cảm giác gì, nếu anh muốn yêu đã yêu lâu rồi.

Dù sao từ sau khi kết thúc cuộc sống cấp ba, mẹ Thẩm đã chuyển từ phe nghiêm trị yêu sớm sang phe giục người khác yêu đương.

Nhưng ai ngờ con bà là một nhân tài, thành tích vượt trội, lại độc thân đến tận năm tư đại học?

Thẩm Tẩm trả lời cho vấn đề này như sau, “Hồi đại học không gặp được ai khiến con rung động cho nên con không yêu.”

Mẹ Thẩm khuyên anh, “Tình cảm phải tiếp xúc rồi từ từ sinh ra, không thử làm sao biết có được không?”

Thẩm Tầm rất tự biết mình, quy tắc này hoàn toàn không thích hợp với anh, “Đối với con khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, nhìn từ xa đã không có cảm giác thì đến gần chẳng phải sẽ ghét hơn sao?”

Nói xong, khi đó Thẩm Thẩm vừa mới tốt nghiệp tìm việc làm tiện thể tha hồ suy nghĩ về tương lai, “Thật ra trong lòng con ít nhiều cũng có vài chủ nghĩa lý tưởng và chủ nghĩa lãng mạn không thực tế. Con nghĩ cả đời con chỉ yêu một lần, người gặp được là người thích hợp, con và người ấy có thể nắm tay nhau vượt qua quãng đời còn lại.”

“Con biết suy nghĩ này nghe rất giống đang mơ mộng hão huyền, không làm được cũng không tiếc nuối, nhưng con thực sự khát khao.”

Mẹ Thẩm nghe xong hai mắt tối sầm, từ đó quan tâm đến trạng thái tình cảm của Thẩm Tầm đã trở thành một chuyện lớn trong lòng.

Bà còn nói trái tim Thẩm Tầm được làm từ đá, quả thực ngu xuẩn mất khôn. Nếu có một ngày anh thích ai đó thì gọi là cây vạn tuế ra hoa.

Quả nhiên mẹ Thẩm rất giỏi dự đoán, sau khi tốt nghiệp lại ba năm trôi qua, Thẩm Tầm thậm chí không có lấy một đối tượng mập mờ.

Dòng suy nghĩ quay về hiện thực, Thẩm Tầm lại liếc nhìn điện thoại, mười hai giờ hai mươi lăm, không thấy một bóng người.

Anh chờ đối phương bốn mươi lăm phút rồi.

Cho nên yêu đương chẳng những phí tiền còn phí thời gian.

Lúc đến mặt trời chói chang, lúc này trời đột nhiên âm u, ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi tí tách.

Lại có khách đẩy cửa đi vào, trục xoay phát ra tiếng kẽo kẹt, người kia thu ô, đi vào trong, bước chân vội vàng.

Chắc là chờ mãi chán quá, Thẩm Tầm liếc qua.

Dáng người rất cao, áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, áo khoác dài màu xám đậm.

Cây ô đen cầm trong tay giống ba-toong của một quý ông quý tộc thời Trung cổ Châu Âu.

Khí chất xuất chúng.

Vì vậy chờ người kia đi vào một chút, Thẩm Tầm không kìm lòng được liếc thêm cái nữa.

Lần này, ánh mắt anh đã bắt được góc nghiêng của đối phương – từ trán đến xương lông mày, từ vành môi đến đường quai hàm mượt mà tinh xảo, một chiếc kính viền bạc nằm trên sống mũi cao.

Hình như nhận ra mình bị nhìn chằm chằm, người kia quay đầu nhìn lại.

Thẩm Tầm vội vàng cúi đầu tránh né ánh mắt của đối phương, chả hiểu sao lòng còn sợ hãi.

Trong ký ức ngắn ngủi vẫn giữ lại một phần hình ảnh liên quan đến đối phương, cũng khá rõ ràng, Thẩm Tầm cụp mắt hãy còn hồi tưởng lại. Từ hình tượng đến khí chất, đối phương phù hợp với mong muốn của anh một cách không giải thích được, hơn nữa còn đeo kính gọng mỏng – ừm, sở thích tình dục của anh.

Muốn nhìn thêm lần nữa, Thẩm Tầm lại nghĩ đến trải nghiệm suýt bị đối phương bắt được, thế là từ bỏ.

Nhưng trong nháy mắt này, một suy nghĩ lướt qua tâm trí anh.

Ví dụ như, vừa rồi có phải mình… Đã rung động không?

Hay như, có lẽ mình có thể chủ động đi xin wechat?

Nội tâm hơi rục rịch, nhưng không mảy may thể hiện ra ngoài, Thẩm Tầm mặt không cảm xúc ngồi tại chỗ.

Cho đến khi sự kích động ngắn ngủi qua đi, anh bình tĩnh lại, nói với mình rung động nhất định là sự chột dạ vì suýt bị bắt quả tang.

Về phần xin wechat, đồng tính dù sao cũng là quần thể số ít trong xã hội, đổi vị trí suy nghĩ, đột nhiên bị một người đàn ông xa lạ xin wechat, vừa xúc phạm lại kỳ lạ.

Hơn nữa, họ cũng có khả năng “cùng dấu”, hơn nữa người đến nhà hàng này ăn cơm không phải có người yêu thì cũng sắp có. Lại nói, trông anh ấy cũng không nhỏ tuổi, ngoại hình đẹp trai thế kia khả năng cao sẽ không độc thân.

Một chuỗi logic hoàn hảo, Thẩm Tầm cứ vậy thành công thuyết phục bản thân, thật ra trong lòng anh hiểu rõ, anh chỉ không dám.

Không dám chủ động, không dám nghĩ nếu xin wechat sẽ bị đối phương đối xử thế nào, những người xung quanh sẽ nhìn anh ra sao.

Chỉ cần anh không hành động là có thể giải quyết tất cả lo lắng ở trên.

Anh như con cáo không ăn được nho trong truyện ngụ ngôn của Aesop, kiên quyết nói nho chua, dùng nó để che đậy cảm giác mất mát nhỏ bé như ẩn như hiện núp trong đáy lòng.

Không biết lần thứ bao nhiêu mở khóa điện thoại, ánh mắt Thẩm Tầm dừng rất lâu trên khung trò chuyện với Mạnh Viễn Ninh, tin nhắn cuối cùng là bong bóng màu xanh lục “Cô đến chưa?”

Vẫn không trả lời, Thẩm Tầm thở dài một hơi.

Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói êm tai trong trẻo.

“Chào cậu, cho hỏi cậu là Thẩm Tầm đúng không?”

Thẩm Tầm ngẩng đầu, nhìn lại theo tiếng nói…

Người đàn ông đẹp trai vừa rồi nằm ngoài tầm với đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, gần trong gang tấc.

Anh hơi ngẩn người, “… Phải.”

“Tôi là anh trai của Mạnh Viễn Ninh,” Mạnh Viễn Sầm duỗi tay ra với Thẩm Tầm.

Thì ra anh ấy tên là… Mạnh Viễn Sầm.

Thẩm Tầm lặp lại tên đối phương trong lòng, tay phải chạm vào xương ngón tay của Mạnh Viễn Sầm một cái tượng trưng lại nhanh chóng tách ra, vì có rất ít người sẽ chủ động bắt tay với anh… À đúng, Mạnh Viễn Sầm vẫn chưa biết anh là pháp y.

“Rất xin lỗi, em gái tôi gặp tai nạn nhỏ trên đường nên không đến được. Đoán rằng có lẽ cậu đã xuất phát thậm chí đến nhà hàng chờ, tạm thời hủy buổi xem mắt rất vô lễ, cho nên tôi đến thay em ấy.”

“Là vậy à.”

Cụp mắt nhìn thoáng qua lòng bàn tay mình, Thẩm Tầm chậm rãi gật đầu, hơi thất thần.

Thẩm Tầm đang nghĩ, toang rồi… Cây vạn tuế anh đây, lần này có lẽ sắp ra hoa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play