“Tối hôm qua, chuyện Phương Viên bị đánh đã được chứng thực chưa?” Tôi hỏi.
“Chưa.” Đội trưởng Hoàng đáp lời, “Bệnh viện kiểm tra, không phát hiện thấy thương tích mới. Chúng tôi đã hỏi hàng xóm xung quanh, đúng là có hàng xóm từng nghe thấy nhà họ cãi nhau, đánh nhau, nhưng tối hôm qua thì không, rất yên tĩnh. Cho nên chúng tôi phân tích, đứa bé đã nhớ nhầm thời gian.”
Tôi nhìn Trần Thi Vũ.
Quả nhiên Trần Thi Vũ lẩm bẩm nói: “Tôi vẫn cảm giác những chuyện như vậy trẻ con sẽ không nhớ nhầm.”
“Nếu đúng là đứa bé nhớ nhầm thời gian, thì hôm xảy ra vụ án sẽ không có ngòi lửa dẫn tới vụ cố ý làm hại.” Tôi nói.
“Tâm lý của người bị bạo hành, chúng ta không thể hiểu được.” Trần Thi Vũ nói, “Bọn họ có người im lặng mãi, có người đột nhiên bùng phát, có người lại tự kết thúc sinh mạng của mình để chạy trốn. Có lẽ, hôm đó là một ngày đột nhiên bùng phát.”
Tôi nhìn Trần Thi Vũ, không ngờ cô bé còn chưa yêu bao giờ này lại có nghiên cứu về tâm lý của người bị bạo hành.
“Nhưng nếu không làm rõ được động cơ, tôi vẫn cho rằng trong vụ án này có uẩn khúc.” Tôi nói, “Giả sử Trương Dược đã đi hẹn hò với Phương Viên, tại sao hành vi làm hại lại xảy ra ở nhà Lý Xuân? Nếu như trong khu đã có tin đồn, giả sử nữ chủ hộ trong tin đồn đó là Phương Viên, thì tại sao thời điểm này mới ra tay làm hại, trong khi quan hệ giữa Trương Dược và Phương Viên đã kéo dài rất lâu rồi? Chuyện này không hợp lý chút nào.”
“Tôi tán thành.” Đại Bảo giơ tay lên, nói, “Hơn nữa, không thể nào sau khi Lý Xuân đi ngủ, lại gọi anh ta xuống để làm hại.”
“Đúng thế.” Tôi nói tiếp, “Mặc dù lúc đêm khuya bãi cỏ này tương đối kín khuất, nhưng không thể nào kín bằng nhà Lý Xuân. Nếu Trương Dược căm tức trong lòng muốn trả thù, thì chỉ cần đợi Lý Xuân uống rượu về rồi ra tay là được, sao phải chờ đến lúc anh ta ngủ say rồi lại gọi anh ta xuống?”
“Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắt, gọi điện thoại thế nào mới gọi được Lý Xuân xuống? Lý Xuân có ngốc đâu, gọi là xuống luôn à?” Đại Bảo cùng phụ họa theo tôi.
“Đúng, vấn đề mà Đại Bảo nói rất quan trọng.” Tôi nói, “Nhưng cú điện thoại đó đúng là gọi từ phòng bảo vệ, đáng tiếc là không có nội dung ghi âm cuộc gọi.
“Làm gì có cách nhanh gọn đó?” Lâm Đào cười nói, “Nhưng không sao, càng phức tạp lại càng thú vị mà. Bây giờ tôi sẽ đi lấy máy điện thoại ở phòng bảo vệ, xem quét được bao nhiêu dấu vân tay?”
“Đúng rồi, có chứng cứ dấu chân cũng cho thấy được một số vấn đề.” Tôi nói, “Lấy dấu chân của Trương Dược, cho Lâm Đào xem gần đây anh ta có vào bãi cỏ không. Lâm Đào đã nói rồi, mặc dù không thể khẳng định chắc chắn, nhưng có thể loại trừ mà.”
“Nhưng đôi giày Trương Dược đi tối hôm đó là đôi nào, chúng ta cũng có biết đâu.” Đội trưởng Hoàng nói.
“Thế thì cho lấy toàn bộ giày trong nhà anh ta.” Tôi nói. “Giả sử đã bị anh ta đốt hết đi rồi thì sao?” Đội trưởng Hoàng hỏi.
“Không, tôi đã nói rồi, kiểu tử vong này có tính ngẫu nhiên. Cho dù là Trương Dược gây ra, anh ta cũng sẽ không ngờ là nạn nhân lại chết, cho nên không đến mức lập tức nghĩ đến chuyện đi thiêu hủy chứng cứ.” Tôi nói, “À, tiện thể cũng lấy luôn toàn bộ giày của Phương Viên.”
Hàn Lượng đang giúp Lâm Đào khám nghiệm các vết giày, Trần Thi Vũ giúp Trình Tử Nghiên phân tích dữ liệu video, tôi và Đại Bảo đã khám nghiệm xong tử thi, không còn việc gì nữa, bèn đi dạo trong khu dân cư gần hiện trường. Tôi tin vào cách “tìm kiếm ở vòng ngoài” này, thế nào cũng tìm thấy được gì đó.
“Cậu bảo, liệu có liên quan đến cú điện thoại không?” Đại Bảo hỏi.
“Không liên quan đến cú điện thoại thì đêm hôm khuya khoắt, đang say rượu, anh ta đi xuống phía dưới tòa nhà làm gì?” Tôi trả lời, “Khi nãy bộ phận lý hóa gọi điện thoại đến, nói là BAC của người chết là 110 mi-li-gam trên 1 mét khối.”
BAC chỉ nồng độ cồn trong máu, Đại Bảo thích khoe vốn kiến thức về từ viết tắt tiếng Anh thế nên tôi cũng cố tình thử anh ấy. Có điều, Đại Bảo hiển nhiên là hiểu được, nói: “Thế nếu là... mộng du thì sao?”
“Đừng nói huyên thuyên, mộng du, anh tưởng anh là ai hả?” Tôi bất giác nhớ đến chuyện năm xưa đi công tác với Đại Bảo, nửa đêm anh ta mộng du tìm đến phòng Giải phẫu, liền bật cười.
“Bây giờ tôi không còn mộng du nữa rồi.” Đại Bảo gãi gãi đầu.
“Bây giờ, chúng ta tổng hợp xem nhé.” Tôi nói, “Hình như chúng ta chưa phân tích lời khai của Trương Dược và Phương Viên, đúng không?”
“Phân tích thế nào?” Đại Bảo hỏi.
“Nếu đúng là Trương Dược, Phương Viên làm, lúc trước tôi đã nói rồi, không khớp với trạng thái tâm lý của đối tượng hợp tác gây án.” Tôi đáp, “Nếu không phải là họ làm, như vậy lời khai của họ chắc là đúng sự thật.”
“À mà Trương Dược có lời khai mới rồi đúng không?”
Tôi gật đầu, lúc nãy Đội trưởng Hoàng và nhóm của họ đã thẩm vấn Trương Dược lần thứ hai, đã gửi cho tôi bút lục cuộc thẩm vấn mới nhất.
“Anh ta nói có ấn tượng về nhà Phương Viên. Nói là trong một ca trực muộn một tháng trước, khi đi tuần, anh ta nghe thấy trong nhà Phương Viên có tiếng cãi nhau, bèn đi lên xem thế nào. Lúc đi lên, thấy khóe miệng Phương Viên chảy máu, có vẻ như hai vợ chồng đã đánh nhau. Lúc ấy, anh ta thấy đó là chuyện nhà người khác, nên không quan tâm, rời đi luôn.”
“Có thương tích mà anh ta là bảo vệ cũng không quan tâm? Đại Bảo ngạc nhiên nói.
“Thực ra rất nhiều người đều như vậy.” Tôi nói, “Anh nghĩ xem, một bảo vệ đi tuần tra còn nghe thấy tiếng đánh nhau, hàng xóm lại không nghe thấy à? Nhưng nhóm của Đội trưởng Hoàng đã kiểm tra lịch sử thông tin tố giác, không ngờ không hề có một lần tố giác nào.”
“Thiếu tình người!” Đại Bảo nghiến răng. Trông dáng vẻ của anh rất giống Trần Thi Vũ.
Tôi nói tiếp: “Nếu Trương Dược đã không che giấu chuyện có tiếp xúc với Phương Viên, thì sẽ không có khả năng thứ nhất, tức là anh ta đúng là đi ra ngoài hẹn hò với một nữ chủ hộ nào đó, nhưng để không làm ảnh hưởng đến gia đình người khác, nên không muốn nói ra là nữ chủ hộ nào, mà nữ chủ hộ này hoàn toàn không phải là Phương Viên, thì sao?”
“Đương nhiên là có khả năng này.” Đại Bảo nói.
“Thế thì lại có một vấn đề.” Tôi nói, “Nếu Trương Dược đã đi chỗ khác, thì phòng bảo vệ chẳng phải là không có người hay sao? Nếu trong phòng bảo vệ không có người, thì có phải là hung thủ có thể dùng điện thoại trong phòng bảo vệ để gọi điện thoại, rồi lấy luôn cái gậy cao su trong phòng bảo vệ?”
“Về mặt logic, thì là như vậy.” Đại Bảo nói, “Nhưng, nếu muốn làm hại đánh đập một người nào đó, không nhất thiết phải đến phòng bảo vệ gọi điện thoại chứ, hơn nữa, làm sao anh ta biết là phòng bảo vệ không có người? Nếu có bảo vệ, anh ta chẳng phải là tự chui vào lưới, để lại manh mối cho cảnh sát hay sao?”
“Anh nói cũng đúng, trong chuyện này nhất định có một nút thắt chưa được gỡ.” Tôi cau mày đáp.
“Cho nên, cậu đang đi loanh quanh làm gì?” Đại Bảo hỏi.
“Anh nói xem, nếu là bảo vệ làm, tại sao anh ta phải vứt cái gậy cao su đi, mà không mang về?” Tôi nói, “Toàn bộ cơ thể người chết không có vết thương hở nào, chắc chắn không có vết máu, không cần thiết phải vứt cái gậy chứ.”
“Đúng thế!” Đại Bảo vỗ lên đầu và nói, “Chỉ có khả năng là người khác đến phòng bảo vệ lấy đi cái gậy cao su, sau khi đánh người xong cũng không cần thiết phải mang về phòng bảo vệ, đúng không?”
“Bây giờ anh biết là tôi đi loanh quanh làm gì rồi chứ?” Tôi nói, “Chỉ cần hung thủ không mang cái gậy cao su về nhà, thì chúng ta nhất định sẽ tìm thấy cái gậy này trong khu dân cư.”
“Cậu không nói sớm, chúng ta lục tìm trong thùng rác xem.” Đại Bảo nói.
“Không sao, khu dân cư đã bị cảnh sát phong tỏa rồi, toàn bộ rác đều chưa chuyển ra ngoài.” Tôi nói, “Tôi đang thử vận may mà không muốn bới thùng rác. Bây giờ xem ra không thấy cái gậy ở phía ngoài khu dân cư, khả năng lớn nhất là ở trong hơn bảy mươi cái thùng rác này. Dù sao nhìn từ góc độ của hung thủ làm hại người khác, thì không cần phải mang cây gậy cao su về nhà, lại còn tiềm ẩn rủi ro.”
“Suốt dọc đường đến đây, cậu đếm hết rồi à?” Đại Bảo trợn tròn mắt.
“Đã buộc phải bới rác, thì chúng ta lấy hiện trường làm trung tâm, tìm kiếm từ gần ra xa.” Tôi nói, “Xác suất tìm thấy ở chỗ gần cao hơn, phải vứt mà, sẽ không vứt quá xa. Ái chà, Đại Bảo, anh đâu rồi?”
Trong lúc nói chuyện, tôi vừa quay mặt đi, đã thấy Đại Bảo không đi cùng nữa, quay đầu lại, hóa ra ông cụ này đã bắt đầu bới rác. Tôi bất giác cảm thán, nói đến vất vả, nghề pháp y không hề kém các nghề khác; nói đến vất vả, trong các bác sĩ pháp y, Đại Bảo cũng đứng đầu.
“Túi đựng vật chứng đâu?” Đại Bảo vẫn cúi đầu nhìn thùng rác, nói.
“Hả? Gì vậy? Không lẽ anh may mắn đến thế sao? Bới thùng đầu tiên đã tìm ra luôn rồi à?” Tôi phấn khởi nói.
“Đúng vậy, ở đây.” Đại Bảo ngẩng đầu lên, nhìn tôi, tay chỉ vào trong thùng rác.
Tôi kinh ngạc, lập tức mở hòm đựng dụng cụ khám nghiệm, lấy một chiếc túi đựng vật chứng trong suốt cỡ lớn chạy tới.
“Cái anh này, đổi vận từ lúc nào ấy nhỉ? Đặc điểm trước nay của anh không phải là “đen” sao?” Tôi vừa nói vừa đi găng tay.
“Cho nên mới tìm thấy cái thứ màu đen này chứ.” Đại Bảo giúp tôi hất rác cạnh cây gậy cao su ra, tôi cẩn thận lấy cái gậy ra, cho vào trong túi đựng vật chứng. May mà rác rất khô ráo, cán gậy không bị ô nhiễm, chắc là có thể lấy được một số dấu tích làm vật chứng.
“Lâm Đào vẫn còn ở trụ sở chỉ huy nhỉ?” Tôi cầm túi đựng vật chứng chạy bước nhỏ về phía trụ sở chỉ huy cùng Đại Bảo.
Lúc này Lâm Đào đang như kiến trong chảo lửa, vừa chỉ huy mấy kỹ thuật viên so sánh dấu để giày của mười mấy đôi giày lấy từ nhà Trương Dược với mấy chục dấu chân mới xuất hiện trên bãi cỏ vừa tổng hợp được, lại vừa dùng máy hun dấu vân tay 502 kiểu nhỏ gọn tiến hành lấy dấu vân tay ở cái máy điện thoại lấy từ phòng bảo vệ.
Nhìn thấy chúng tôi chạy đến, cậu nói: “Bác sĩ pháp y các cậu sướng thật, khám nghiệm tử thi xong là hết việc, còn lại vứt hết cho chúng tôi.”
“Ai bảo là chúng tôi nhàn rỗi không có việc làm hả?” Tôi giơ chiếc túi đựng vật chứng trong tay lên, nói, “Tìm thấy dụng cụ gây án mang về cho cậu đây.”
“Gậy cao su? Chưa bị ô nhiễm?” Lâm Đào trợn tròn mắt.
“Đúng thế nào, lấy dấu vân tay một thể đi.” Tôi cười hì hì đưa túi đựng vật chứng cho Lâm Đào. Lâm Đào cẩn thận lấy cái gậy cao su ra, bỏ vào trong tủ hun dấu vân tay.
Tiếp đó, chúng tôi cùng Lâm Đào ngồi bên tủ lấy dấu vân tay, nhìn vật chứng trong tủ dần bị hun thành màu đen. Sau đó quan sát Lâm Đào lấy vật chứng ra, tỉ mỉ chụp lại dấu vân tay. Sau nữa, hồi hộp đợi Lâm Đào tiến hành đối chiếu đặc điểm dấu vân tay.
“Ừm, xem ra anh nghĩ đúng đấy.” Lâm Đào phóng to từng dấu vân tay rất rõ ràng trên máy tính và nói.
“Nghĩa là sao?” Đại Bảo hỏi, “Cái gì là đúng?”
“Chúng ta thu thập được mấy dấu vân tay trên máy điện thoại ở phòng bảo vệ, trong đó có dấu vân ngón trỏ của Trương Dược.” Lâm Đào nói.
“Nói nhanh lên xem nào, cứ lừng chừng mãi.” Tôi bảo.
“Nhưng trên cái gậy cao su này lại chỉ có vân bốn ngón tay liền nhau ở một bàn tay phải.” Lâm Đào nói, “Nhưng không phải là của Trương Dược.”
“Thế...” Tôi đang định lên tiếng hỏi tiếp, nhưng đã bị Lâm Đào ngắt lời.
Lâm Đào nói: “Tớ biết cậu định hỏi gì, chính là trên cái máy điện thoại này có hay không có dấu vân tay giống với vân tay trên cái gậy cao su chứ gì.”
Lâm Đào cứ như thể đang nói văn vần, nhưng đã khái quát được suy nghĩ mấu chốt của tôi. Thế nên, tôi nuốt nước bọt, yên lặng chờ Lâm Đào đưa ra phán đoán.
“Có, trên máy điện thoại có một dấu vân ngón trỏ ở bàn tay phải hoàn chỉnh, giống với dấu vân tay trên cái gậy cao su. Tất nhiên, dấu vân tay đó cũng không phải là của Phương Viên.” Lâm Đào nói, “Thực ra vừa nãy khi phân tích dấu chân, chúng tôi cơ bản cũng đã loại trừ Trương Dược và Phương Viên.”
“Điều đó cho thấy...” Đại Bảo vẫn đang ngước mắt suy nghĩ.
Tôi vỗ một nhát vào đầu Đại Bảo, nói: “Không phải nghĩ nữa, Trương Dược không phải là hung thủ, hung thủ là người khác. Chúng ta suy nghĩ theo hướng bạo hành gia đình, rất có khả năng là không đúng.”
“Cậu bảo đây là chuyện tốt hay xấu?” Lâm Đào ngẩng đầu lên, nhìn tôi hỏi.
“Vụ án không đơn giản như vậy, có chút thách thức đấy.” Tôi ôm cánh tay, nói, “Nhưng, bây giờ chúng ta dường như không còn bất cứ manh mối nào, ngoài dấu vân tay của hung thủ.”
“Đúng thế, không thể nào lại điều tra một lượt toàn bộ những người liên quan đến người chết chứ?” Đại Bảo nói.
“Đó là biện pháp ngốc nghếch, có lối tắt nào không, cần phải xem kết luận ở chỗ Trình Tử Nghiên.” Tôi nói.