“Tối hôm qua, chuyện Phương Viên bị đánh đã được chứng thực chưa?” Tôi hỏi.
“Chưa.” Đội trưởng Hoàng đáp lời, “Bệnh viện kiểm tra, không phát hiện thấy thương tích mới. Chúng tôi đã hỏi hàng xóm xung quanh, đúng là có hàng xóm từng nghe thấy nhà họ cãi nhau, đánh nhau, nhưng tối hôm qua thì không, rất yên tĩnh. Cho nên chúng tôi phân tích, đứa bé đã nhớ nhầm thời gian.”
Tôi nhìn Trần Thi Vũ.
Quả nhiên Trần Thi Vũ lẩm bẩm nói: “Tôi vẫn cảm giác những chuyện như vậy trẻ con sẽ không nhớ nhầm.”
“Nếu đúng là đứa bé nhớ nhầm thời gian, thì hôm xảy ra vụ án sẽ không có ngòi lửa dẫn tới vụ cố ý làm hại.” Tôi nói.
“Tâm lý của người bị bạo hành, chúng ta không thể hiểu được.” Trần Thi Vũ nói, “Bọn họ có người im lặng mãi, có người đột nhiên bùng phát, có người lại tự kết thúc sinh mạng của mình để chạy trốn. Có lẽ, hôm đó là một ngày đột nhiên bùng phát.”
Tôi nhìn Trần Thi Vũ, không ngờ cô bé còn chưa yêu bao giờ này lại có nghiên cứu về tâm lý của người bị bạo hành.
“Nhưng nếu không làm rõ được động cơ, tôi vẫn cho rằng trong vụ án này có uẩn khúc.” Tôi nói, “Giả sử Trương Dược đã đi hẹn hò với Phương Viên, tại sao hành vi làm hại lại xảy ra ở nhà Lý Xuân? Nếu như trong khu đã có tin đồn, giả sử nữ chủ hộ trong tin đồn đó là Phương Viên, thì tại sao thời điểm này mới ra tay làm hại, trong khi quan hệ giữa Trương Dược và Phương Viên đã kéo dài rất lâu rồi? Chuyện này không hợp lý chút nào.”
“Tôi tán thành.” Đại Bảo giơ tay lên, nói, “Hơn nữa, không thể nào sau khi Lý Xuân đi ngủ, lại gọi anh ta xuống để làm hại.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play