Bà ấy nằm ở đó, hoàn toàn bất động. Lông mi không còn khẽ động đậy, cánh mũi cũng không còn phập phồng. Nếu không phải vì trên mặt bà có thương tích, tôi còn tưởng rằng bà chỉ là đang ngủ say.
Mấy hôm nay, cảnh tượng này cứ ám ảnh trong đầu tôi. Nhắm mắt vào, muốn quên đi, nhưng không sao xóa đi được. Nhất là mỗi buổi tối, khi nằm trên giường, bắt đầu lơ mơ ngủ, hình ảnh bà lại hiện ra trong đầu, vẫn như vậy, không hề động đậy, hệt như đang ngủ say.
Không, nếu nói rằng trông bà hệt như đang ngủ say, chẳng thà nói rằng trông bà giống như một con búp bê.
Con búp bê đã vô số lần thình lình xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Con búp bê với vẻ mặt vô cảm.
Đại Bảo ngồi xuống trước bàn làm việc, vẻ rất bí ẩn, hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị câu tiếp theo đi.”
Hàn Lượng, Lâm Đào, Trần Thi Vũ và Trình Tử Nghiên thì giống như học sinh tiểu học, ai nấy ngồi trước bàn làm việc của mình, chăm chú nhìn Đại Bảo đang ngẩng cao đầu, hào hứng chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
Khi dịch bệnh bùng phát, cảnh sát không lùi bước. Sau Tết, trong lúc người dân thành phố tiếp tục ở nhà tận hưởng kỳ nghỉ, toàn bộ cảnh sát đều đã lên đường. Mặc dù thời gian này không có những vụ án nghiêm trọng, nhưng là thanh niên trẻ của cơ quan Công an thành phố, chúng tôi đều gia nhập đội du kích thanh niên, được phân xuống các đồn công an khu vực, cùng cảnh sát khu vực hỗ trợ các tổ dân phố quản lý giám sát và bảo vệ trật tự cho các khu dân cư.
Bây giờ, dịch bệnh cơ bản đã được khống chế, các khu dân cư chấm dứt phong tỏa, mọi người mới cởi bỏ trang phục phòng hộ nặng nề, trở lại văn phòng làm việc, quay về trạng thái làm việc như trước.
Có điều, tạm thời cũng không có nhiệm vụ giám định thương tích, các vụ án nghiêm trọng tự giải quyết được, các địa phương đều tự giải quyết, cho nên thời gian này chúng tôi có vẻ hơi rảnh rỗi. Với tinh thần lúc rỗi rãi cũng phải học tập, mọi người nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn chơi trò thi đố kiến thức.
Hôm nay nội dung thi đố là trả lời nhanh về các thuật ngữ y học viết tắt bằng tiếng Anh. Vì tôi học y nên không được tham gia, đành ngồi bên cạnh, vừa viết tiểu thuyết vừa nghe họ giành quyền trả lời.
“CPR.” Đại Bảo đột nhiên nói.
“Hô hấp nhân tạo!” Cuối cùng Lâm Đào cũng giành được một câu.
“Hồi sinh tim phổi chứ nhỉ?” Trần Thi Vũ nói.
“Hồi sinh tim phổi là đáp án chuẩn.” Đại Bảo đáp.
“Không phải cũng như nhau à?”[*] Lâm Đào phản đối.
“Câu tiếp theo, IMP.”
“Chẩn đoán ban đầu.” Trần Thi Vũ trả lời.
“Chính xác. Câu tiếp theo nữa, HBCO.”
“Cái này tôi biết, cái này là, gọi là gì ấy nhỉ?” Lâm Đào nói.
“Ngộ độc carbon monoxide.” Trần Thi Vũ lại giành phần thắng.
“Chính xác. Tiếp theo sẽ có tí khó đấy nhé.” Đại Bảo làm ra vẻ li kỳ, “PTSD!”
“Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.” Trần Thi Vũ hất nhẹ mái tóc và đáp, “Hỏi gì khó hơn được không?”
“Dạo này lên trình quá nhỉ!” Đại Bảo nói, “Xem ra mấy năm đi làm, cô học kiến thức pháp y suốt!”
“Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” Trần Thi Vũ mỉm cười.
“Câu này đến cả “từ điển sống” cũng không biết đâu nhỉ?” Đại Bảo nói.
“Làm gì có chuyện?” Từ khi không say sưa với trò “Rắn săn mồi” nữa, cảm giác quỹ thời gian mỗi ngày của Hàn Lượng tăng lên không ít, lúc nào cũng lôi kéo chúng tôi tìm việc gì đó để làm, Hàn Lượng tỏ vẻ không phục, “Anh nghĩ là với lượng kiến thức của tôi, mấy câu hỏi cỏn con của anh mà tôi không trả lời được hả?”
“Nhưng, cuối cùng cậu vẫn thua Tiểu Lông Vũ.”
“Anh không nhận ra là tôi đang nhường cho cô ấy sao?” Hàn Lượng cười đáp.
“Anh chỉ nói phét! Anh Bảo, anh đố một câu khó hơn đi, anh đừng nhường tôi, xem ai giỏi hơn.” Trần Thi Vũ ngẩng đầu lên nói.
“Được, câu hỏi cuối cùng, một câu này sẽ quyết định thắng thua nhé.” Đại Bảo nói, “Ai thua góp tiền mời người thắng ăn tôm rồng nhỏ.”
“Anh Bảo, mình không ăn tôm rồng được không?” Trần Thi Vũ dường như nghĩ đến điều gì đó không tốt[*].
“Ăn gì cũng được, đến lúc đó ai thắng người ấy có quyền quyết định.” Đại Bảo khoát tay nói, “Câu hỏi đây, lắng nghe cẩn thận! ARDS!”
Văn phòng im phăng phắc, mọi người đều chìm trong suy nghĩ. Nhưng rõ ràng là trong vốn kiến thức đã có của họ không hề có cái từ viết tắt tiếng Anh này.
“HIV!” Lâm Đào kêu lên.
“Đấy là AIDS, ARDS cơ mà!” Đại Bảo hớn hở nói, “Không biết chứ gì? Các cậu không đoán được đâu, vậy là các cậu góp tiền mời tôi ăn nhé!”
“Hội chứng suy hô hấp cấp tiến triển.” Tôi vừa gõ bàn phím vừa nói.
“Cậu trả lời thì không tính, không tuân thủ luật chơi.” Đại Bảo phản đối.
“Thật không hiểu những người học y như các anh, đẻ ra bấy nhiều là từ viết tắt, làm sao mà nhớ hết được.” Lâm Đào nói giọng đầy thất vọng.
“Chẳng phải là để nói cho nhanh gọn à?” Tôi đáp lời, “Cậu xem nói là ARDS đơn giản hơn, hay hội chứng suy hô hấp cấp tiến triển đơn giản hơn?”
“Thật không ngờ, Trưởng khoa Tần giỏi tiếng Anh ghê.” Trình Tử Nghiên nói vẻ nể phục.
Đại Bảo phì cười, phun cả nước đang uống trong miệng ra, nói: “Cô có biết ngày xưa cậu ấy thi tiếng Anh cấp độ 4 mấy lần không?
“Chuyển chủ đề khác được không?” Tôi lườm Đại Bảo một cái.
Đại Bảo cười đáp: “Cô không biết cậu ấy đã thi tiếng Anh cấp độ 4 mấy lần, nhưng thể nào cũng đã đọc hai tin Weibo tự khui ra vào năm 2013 của cậu ấy rồi chứ?”
“Weibo gì?” Trình Tử Nghiên ngơ ngác, nói: “Năm 2013, tôi còn chưa biết Trưởng khoa Tần.”
Đại Bảo tiếp tục cười khoái chí: “Đây nhé, tôi đọc cho mọi người nghe này.”
“Đại Bảo, anh không cân nhắc hậu quả hử?” Tôi giơ nắm đấm lên. Nhưng điện thoại di động ở trong tay Đại Bảo, tôi cũng không còn cách nào khác. Dù gì bây giờ muốn xóa những nội dung Weibo viết từ thời trẻ trâu, cũng không kịp nữa rồi.
“Có một năm, Lão Tần tham gia thi tiếng Anh cấp độ 4, dậy muộn, lục tung khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy một cái tai nghe, nhưng đã bị mất nắp đóng ô đựng pin. Vì không kịp đi ra ngoài trường mua pin, chỉ còn nước cứ dày mặt đeo tai nghe vào để thi. Đến phần thi nghe, thấy người khác cầm bút viết, tôi cũng cầm bút viết. Giám thị vòng qua chỗ tôi mấy lần, cảm thán rằng khoa học kỹ thuật phát triển nhanh thật, tai nghe cũng đã dùng năng lượng mặt trời.” Đại Bảo vừa đọc vừa vỗ đùi cười, “Mọi người có biết không? Thời đó loại tai nghe bọn tôi dùng để thi bậc bốn toàn là loại bên ngoài tai nghe có cái hộp đựng pin, bên trong lắp hai cục pin số 5[*], mới nghe được.”
Mấy người nghe xong, cười lăn cười bò.
“Đây, còn đây nữa.” Đại Bảo bồi thêm nhát nữa, nói tiếp, “Lần thi cấp độ 4 kể tối qua đó, còn thiếu mấy điểm, không qua. Thế nên tôi rút ra được quy luật, cứ trông vào vận may, chưa biết chừng điểm lại cao. Trong lần thi bậc bốn sau đó, sau khi nhận đề thi, tôi tô xong luôn toàn bộ đáp án khi còn chưa bóc đề. Đang suy nghĩ xem có nên mở đề ra để làm câu hỏi tự luận không thì phát hiện ra giám thị vẫn là thầy giáo lần trước. Thầy đến cạnh chỗ tôi, nhìn tôi như thể đã từng gặp ở đâu đó, rồi lại nhìn đề thi còn chưa mở và tờ phiếu trả lời đã tô toàn bộ đáp án, hỏi to: “Tất cả có 90 câu, sao cậu lại tô 115 ô?”
Mấy người lại cười lăn cười bò.
Tôi nói: “Xem ra các cô cậu đúng là rỗi việc quá rồi, không có vụ nào để được ra hiện trường, các cô cậu châm chọc tôi chứ gì?”
Mọi người liền không cười nữa, Lâm Đào nhìn tôi vẻ sợ sệt: “Tôi xin! Cậu đừng giận quá mà xuất chiêu đại pháp quạ đen được không?”
Tôi cũng cảm thấy bất an, lén liếc nhìn máy điện thoại trên bàn làm việc một cái. May mà nó không tức cảnh đổ chuông.
“Trưởng khoa Tần, nếu thế thì anh làm sao nhớ hết được bấy nhiêu từ viết tắt tiếng Anh nhỉ?” Trình Tử Nghiên hỏi bằng giọng hết sức nghiêm túc.
“Này, cô Trình Tử Nghiên, mặc dù tiếng Anh của tôi không tốt, nhưng vẫn sử dụng thành thạo được 24 chữ cái tiếng Anh, được chưa!” Tôi đáp.
Lần này đến lượt Trần Thi Vũ phì cười văng cả nước bọt, cô nói, “26 mà, đại ca!”
Mọi người lại lăn ra cười.
Tôi ngượng quá, gãi đầu gãi tai, nói: “Nói nhầm, nói nhầm, được chưa? Các cô cậu mà còn tiếp tục nữa, là tôi ARDS bây giờ.”
Reng reng reng, chuông điện thoại vang lên trong tiếng cười của mọi người.
Không phải chứ? Tôi thầm nghĩ, nhấc ống nghe lên.
“Vân Thái, một người dân chết trong khu dân cư.” Thầy nghiêm nghị nói, “Báo án vào 6 giờ sáng nay, cảnh sát địa phương đã làm việc hai tiếng đồng hồ, thấy khó, muốn các cậu qua hỗ trợ.”