Gã đàn ông ngồi bên bờ ao, run rẩy lấy bao thuốc lá ra khỏi túi áo.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, anh ta vẫn không sao làm cho đôi tay hết run. Anh ta mở bao thuốc lá, không ngờ chỉ còn một điếu cuối cùng. Anh ta bực mình rút điếu thuốc lá cuối cùng đó ra, châm thuốc bằng ngọn lửa run rẩy, rồi ra sức bóp bẹp bao thuốc, ném ra giữa ao.

Sóng nước khẽ bắn lên, bao thuốc nhấp nhô mấy lần rồi bập bềnh xoay trên mặt nước.

Anh ta cau mày, rít một hơi sâu, khói thuốc cay xộc vào khí quản khiến anh ta thấy đau rát. Đúng thế, không thể vứt ở đây được, cái ao này thường xuyên có người đến. Nhất là vào mùa hè nóng nực này, ngày nào cũng có trẻ con bơi tắm, mò cá dưới ao. Chỗ này quá dễ bị phát hiện.

Anh ta thở dài một tiếng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Trên trời không có trăng, nhìn thấy vài ngôi sao thưa thớt, nhấp nháy, nhấp nháy, cười nhạo anh ta qua làn khói thuốc anh ta phả ra. Cảnh tượng một tiếng đồng hồ trước đó, hiển hiện trước mắt, có lẽ cả cuộc đời này cũng không thể nào xóa được ký ức khủng khiếp đó.

Một tiếng đồng hồ trước, anh ta đi từ văn phòng của mình ra. Vốn định trốn đến văn phòng cho đỡ nhức đầu, nhưng không ngờ, đống giấy nợ đầy bàn khiến anh ta càng bực bội. Anh ta phụ trách nhà máy của thôn này đã được năm năm, lúc đầu còn thuận buồm xuôi gió, nhưng không ngờ hai năm nay tình hình trở nên tồi tệ. Nhà máy đã rơi vào tình trạng sắp không trụ nổi nữa, bấy nhiêu người dân trong thôn còn liên tục đòi tiền lương, anh ta phải gánh chịu một áp lực khủng khiếp về mặt tinh thần.

Vừa hút thuốc, vừa đi về nhà, không ngờ cổng đang khép hờ, anh ta nhớ rõ là lúc ra khỏi nhà đã đẩy rất mạnh khiến cánh cổng sập lại. Không lẽ cô ta đã bỏ nhà đi rồi? Hai năm nay, đúng là anh ta thường xuyên đánh cô ta, nhưng cũng là vì cô ta thường xuyên đem những chuyện vặt vãnh ra làm phiền anh ta, nên không thể trách anh ta được. Mỗi lần đánh xong, dỗ dành vài câu là đâu lại vào đấy. Nhưng lần này, anh ta cũng thừa nhận có lẽ mình đánh hơi mạnh.

Anh ta đẩy cổng, bước nhanh vào nhà, vẫn may, cô ta nằm trên giường, không bỏ nhà đi.

“Con ranh, đâu rồi?” Anh ta ngửa cổ gọi con gái.

Không có động tĩnh gì.

“Con ranh, ra đây!” Anh ta gằn giọng gọi một câu nữa.

Vẫn không có động tĩnh gì.

“Con ranh chạy đi đâu rồi? Cô có nhìn thấy không?” Anh ta quay đầu hỏi cô vợ trên giường.

Cô vợ hoàn toàn không động đậy.

“Tôi hỏi cô đấy! Giả vờ chết cái gì hả?” Anh ta nắm chặt nắm đấm, bực bội nói, “Ăn đòn chưa đủ hả?”

Trước nay anh ta bảo gì cô ta đều nghe nấy, không ngờ lần này lại dám trái lời anh ta, cô ta vẫn nằm yên trên giường không động đậy.

Anh ta nổi điên, đàn bà đúng thật đều là như vậy, lúc có tiền, bảo gì nghe nấy, có bị đánh thế nào cũng ngoan ngoãn chịu đựng. bây giờ hết tiền, hỏi cũng không thèm đáp lại một câu!

Anh ta bước nhanh, lao đến bên giường, túm lấy áo người phụ nữ kéo mạnh. Người phụ nữ mềm oặt, bị kéo mạnh, đang nằm nghiêng liền lật ngửa ra. Gương mặt khủng khiếp không dùng lời nào có thể tả hết, hiện ra trước mắt anh ta.

Gương mặt trước mắt, bê bết những vết máu, đôi mắt hơi hé mở, xung quanh lòng đen cũng toàn là những vết máu. Máu chảy ra từ mũi và khóe miệng, vì cô ta nằm nghiêng sang bên phải, máu chảy xuống má phải, tụ lại, đông cứng ở má phải, khiến nửa mặt bên phải đỏ lòm. Vì tư thế nằm thay đổi đột ngột, một dòng máu lại chảy từ mũi ra.

Anh ta vội vàng lùi lại mấy bước, ngồi phịch xuống đất.

“Đừng, đừng có vờ chết dọa ông.” Anh ta thì thào một mình.

Mặc dù nói vậy, nhưng thực ra tự anh ta đã biết, khuôn mặt đó, tất nhiên không thể làm bộ giả vờ ra được. Lần này đúng là anh ta đã đánh rất mạnh, nhưng có chết anh ta cũng chẳng thể ngờ được, trận đòn dữ đó lại khiến cho vợ mình mặt bê bết máu mà chết.

Anh ta cảm thấy huyết áp tăng vọt, máu bốc lên não, khiến anh ta thấy có chút mơ hồ. Anh ta ôm lấy ngực, hòng ra sức kiềm chế con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tiếp đó lại hít thở sâu mấy hơi. Sau đó, anh ta đưa bàn tay run bần bật ra kiểm tra mạch đập của vợ.

Đã hoàn toàn ngừng đập!

Anh ta thở dốc, lắc đầu thật mạnh, để chắc chắn rằng không phải là mình đang nằm mơ. Tâm trạng anh ta lúc này, ngoài sợ hãi, còn hối hận, anh ta hối hận vô cùng! Nếu cho anh ta một cơ hội nữa, cho dù thế nào, anh ta cũng sẽ không đánh vợ. Đã đánh là mất bình tĩnh, hoàn toàn không thể khống chế được lực của mình, điều này anh ta hiểu. Hai năm nay, có lần đầu tiên, rồi không thể kiềm chế được lại có lần tiếp theo, lần nào đánh vợ, dường như cũng là cách giảm áp lực hiệu quả nhất đối với anh ta. Nhưng nếu biết, có một ngày lại xảy ra sự việc như thế này, anh ta chắc chắn sẽ kiềm chế sự nóng giận của mình.

Dù gì, ở Trung Quốc mấy nghìn năm nay, giết người đều phải đền mạng. Mặc dù nhà máy sắp phá sản, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến cái chết.

Anh ta run rẩy mò lấy cốc nước trên tủ đầu giường, uống một hơi hết sạch. Nước lạnh khiến anh ta tỉnh táo ra phần nào, dường như có lại khả năng tư duy.

Không thấy con ranh con đâu cả, chắc chắn đã ra đồn công an tìm cảnh sát rồi. Xem ra, may mà nhà không lắp điện thoại, còn cái điện thoại “cục gạch” duy nhất cũng ở trong tay anh ta. Vợ anh ta có một cái máy nhắn tin, mà máy nhắn tin thì không gọi được. Nếu con ranh con gọi điện thoại báo cảnh sát, thì giờ này chắc là mình đã bị còng tay còng chân rồi.

Không, tôi còn chưa muốn chết, tôi không thể đền mạng được.

Anh ta ngẫm nghĩ giây lát rồi đứng dậy. Mặc dù chân vẫn mềm nhũn, nhưng để được tiếp tục sống, anh ta sắp xếp lại mạch tư duy. Con ranh ấy mới có 10 tuổi, cảnh sát không chắc đã tin lời một đứa trẻ con. Chỉ cần mình giấu xác cẩn thận, giấu cả đồ đạc cá nhân của cô ta cẩn thận, cảnh sát nhất định không thể phát hiện ra được, mình sẽ nói là cô ta đã bỏ nhà ra đi, lấy đâu ra người làm chứng là mình đã đánh chết cô ta? Đúng! Cứ làm như vậy. Mà phải nhanh, cần mau chóng chuồn đi trước khi con ranh ấy dẫn cảnh sát về.

Anh ta lấy ra hai cái vali, một cái đựng xác chết, cái kia nhét đầy đồ mặc hằng ngày của vợ, mỗi tay kéo một vali, vội vã rời khỏi nhà.

Giờ phút này.

Anh ta lại lắc đầu rất mạnh, như thể muốn văng ra khỏi ký ức khủng khiếp của mình. Anh ta nhìn hai cái vali cạnh chân mình, rồi ước lượng khối lượng của cái chai nhựa đựng đầy chất lỏng trong tay.

Cách đó không xa, có một nhà còn sáng đèn, trên con đường nhỏ giữa những ngôi nhà, dường như vẫn có người qua lại, bóng người thấp thoáng.

May mà mình vẫn rất nhanh trí, đi mấy vòng quanh làng, mấy lần suýt nữa bị người ta nhìn thấy, anh ta đều nhanh nhẹn trốn được. Đến bây giờ, vẫn chưa người nào có thể phát hiện thấy anh ta, đây có khả năng là vận may, hoặc là, đây là ý trời?

Hơn nữa, điều anh ta vô cùng quan tâm, hoặc có thể nói là vô cùng lo lắng cho đến tận lúc này, đã không xảy ra. Mỗi lần đến chỗ có địa thế cao, anh ta đều nhìn về phía ngôi làng, mặc dù chỗ nào trong làng cũng có lửa bếp, ánh đèn, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa, nhưng anh ta chắc chắn rằng không có đèn xe cảnh sát, cũng không có nhiều người lạ vào làng.

Không lẽ con ranh con lại không đi báo cảnh sát?

Không đi báo cảnh sát, thì nó đi đâu? Không lẽ nó chưa phát hiện ra là mẹ đã chết? Không, không thể nào! Mình tuyệt đối không được chủ quan, nó nhất định đã đi báo cảnh sát rồi, và lúc này lũ cảnh sát xảo quyệt đang mai phục ở chỗ nào đó trong làng, đợi mình xuất hiện! Không biết chừng, bây giờ lưới đã giăng sẵn khắp làng. Càng yên bình, lại càng cho thấy là không yên bình.

Anh ta bắt đầu thấy thật may mắn vì mình đã mau chóng chạy trốn, nếu anh ta chậm một chút thôi, chắc chắn sẽ bị bắt. Xem ra, hành động đi vòng quanh làng để tìm chỗ phù hợp cũng rất nguy hiểm. Kiểu gì thì nếu không chờ bắt được anh ta trong làng, cảnh sát cũng nhất định sẽ ra ngoài làng để tìm. Nếu đợi đến khi cảnh sát thôi hông chờ nữa, bắt đầu lục soát ở ngoài làng với quy mô lớn, e là mình có mọc cánh cũng khó thoát. Bây giờ không thể tiếp tục chần chừ được nữa, buộc phải nhanh chóng xử lý sạch sẽ!

Anh ta do dự, khẽ bóp cái bật lửa vừa châm thuốc lá trong tay.

Anh ta cứ tưởng mình khá rành về tình hình khu vực quanh nhà, nhưng không ngờ muộn thế này rồi mà quanh làng vẫn có người đi qua. Chỗ này tối như vậy, nếu mà có ánh sáng phát ra, sẽ bị phát hiện ngay, mục tiêu thực sự là quá lớn.

Xem ra, phương án mình dự tính ban đầu không khả thi.

Nhưng, làm thế này không ổn, làm thế kia cũng không ổn, xác chết to như vậy, xử lý thế nào đây? Nơi này là nông thôn mà! Tại sao mật độ dân số ở nông thôn lại dày như vậy?

Anh ta suy nghĩ giây lát, vẫn không muốn từ bỏ, gỡ chiếc xẻng nhỏ ở thắt lưng ra, xới mạnh mấy nhát xuống nền đất rắn chắc.

Phập, phập, phập.

Xới hồi lâu, anh ta chỉ đào được một cái hố nhỏ bằng nắm tay. Vì một tuần liền không có mưa, trời nắng gắt, đất đai quanh đây đều khô cứng. Vốn xuất thân là nông dân, nên anh ta biết, phim truyền hình động một tí là đào một cái hố to để chôn xác chết đều là phi thực tế. Nhất là khi đất bị nắng hạn lâu như thế này, muốn đào một cái hố nông để chôn xác chết, cũng rất khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện đào sâu chôn chặt, không để ai phát hiện.

Đã đi một quãng đường rất xa, sắp kiệt sức đến nơi, anh ta biết mình không thể nào còn sức để đào một cái hố nông, hơn nữa xác chết mà chôn nông, thì không khác gì vứt xuống nước, hoàn toàn không an toàn chút nào, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Không, cho dù thế nào, cái xác chết này cũng vĩnh viễn không được để bị phát hiện!

Anh ta nghĩ vậy, nghiến răng, quay đầu, nhìn ra xa. Phía xa đồi núi trùng điệp, viền núi đen sẫm nổi rõ ranh giới trên nền trời đêm xanh thẳm.

Anh ta giơ cái chai trong tay lên, khẽ lắc, dung dịch màu vàng chuyển động trong cái chai nhựa trong suốt. Anh ta nhăn nhó cười một tiếng, tiện tay ném cái chai xuống ao.

Không còn cách nào khác, chỉ còn cách ra chỗ đó! Anh ta tin chắc, chỗ đó, chỉ có mình anh ta biết, còn những người khác hoàn toàn không đến chỗ đó, có đến cũng sẽ lạc đường! Nhất định thế!

Liệu có thể sống tiếp được không, hoàn toàn phụ thuộc vào sự lựa chọn lần này của mình!

Anh ta nghiến răng, lau mồ hôi trên trán, rồi đứng phắt dậy, lấy hết sức lực cuối cùng của mình, kéo hai cái vali, biến mất trong màn đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play